Yên lặng.
Tần Đông Thăng bước vào vu sư cao cấp hai, ba mươi năm, không biết tốn bao nhiêu là tài nguyên tế luyện ra linh tượng, nhưng gã cũng đứng lặng giữa không trung.
Toàn thân Trần Lạc vẫn không có ánh sáng nhấp nháy, không lộ ra lực lượng linh tức gì, không có gì hết.
Không.
Có lẽ là có.
Nữ nhân cẩn thận như Hạ Mạt phát hiện Trần Lạc càng yên lặng hơn vừa rồi, yên lặng như trong hắc ám vô tận chỉ có một mình hắn, tĩnh làm người hoảng hốt, sợ hãi.
Trần Lạc ngửa đầu uống cạn ly rượu, hờ hững phun ra hai chữ:
- Quỳ xuống.
Rầm!
Tần Đông Thăng xông lên, linh tượng tan biến như bị nghiền nát. Tần Đông Thăng khẽ rên té xuống đất, hai đầu gối không nghe lời đã quỳ xuống. Tần Đông Thăng ngẩng đầu, biểu tình khủng hoảng.
- Tần Đông Thăng, dựng thẳng lỗ tai lên nghe cho kỹ, ta chỉ hỏi một lần.
Trần Lạc không uống rượu mà tùy ý ngồi trên ghế vàng, đầu hơi nghiêng.
Trần Lạc hỏi:
- Chân của Vương Khắc lão sư gãy như thế nào?
Vương Khắc? Là Vương Khắc lão sư từng ở Tiểu La Thiên học viện?
Chẳng phải nói Vương Khắc lão sư lỡ xông vào cấm địa Tiểu La Thiên học viện, rơi vào trận pháp nên gãy chân?
Tần Đông Thăng quỳ dưới đất định đứng dậy nhưng không được, gã muốn vùng vẫy cũng vô dụng. Tần Đông Thăng cảm giác cơ thể không thuộc về gã, không, nói đúng hơn không phải không cảm giác được mà là tê dại. Tần Đông Thăng cảm giác có lực lượng vô hình, khủng bố bao phủ gã. Không biết lực lượng này là Triều Tập, sau khi bị bao phủ thì như rơi vào vực sâu, hắc ám vô tận. Linh hồn như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, vĩnh viễn bóp linh hồn Tần Đông Thăng.
Cảm giác nghẹt thở đau không muốn sống.
Không phải từ cơ thể mà là linh hồn.
Không ai biết có chuyện gì, mọi người nhìn thấy Tần Đông Thăng quỳ dưới đất, người run bần bật, mặt trắng không còn chút máu, trán toát mồ hôi lạnh. Ai đều nhìn ra Tần Đông Thăng đang sợ, gã rất sợ như đang chịu đựng nỗi đau khổ to lớn.
Trần Lạc lên tiếng:
- Nói.
Chỉ một chữ, rất nhạt, nhạt như nước, rất nhẹ, nhẹ như gió xuân. Nhưng một chữ nhẹ nhàng đó thốt ra làm Tần Đông Thăng cảm thấy áp lực như núi đè, toàn thân tê liệt nằm sấp dưới đất, kinh hoàng thở hồng hộc.
Mọi người thấy cảnh tượng này thì da đầu tê dại, sâu trong lòng thầm rít gào: Rốt cuộc Trần Lạc đã làm gì? Hắn không nhúc nhích, chỉ mở miệng đã làm Tần Đông Thăng mất sức chiến đấu. Chỉ một chữ khiến Tần Đông Thăng thành đống bùn nhão!
Tại sao?
Không ai biết, không người nào dám hỏi.
- Tra... Ta nói... Là ta... Là ta cố ý hãm hại Vương... Vương Khắc... Hắn... Hắn ngang nhiên đối đầu với ta, còn nói giúp cho ngươi nên... Nên ta mới tùy thời trả thù, dụ hắn... Dụ hắn vào cấm địa của học viện, hãm... Hãm hại hắn.
Khi Vương Khắc lão sư rời khỏi Tiểu La Thiên học viện đã què hai chân, dù Tiểu La Thiên học viện tuyên bố là do gã bất cẩn xông vào cấm địa, đụng trúng trận pháp nên mới gãy chân, nhưng luôn có tin đồn 16 bbị hãm hại. Nhưng tin đồn dù sao là tin đồn, không có chứng cứ rõ ràng thì không ai biết chuyện thật hay giả. Giờ phút này, mọi người nghe Tần Đông Thăng chính miệng thừa nhận mới biết tin đồn là thật, quả nhiên Vương Khắc lão sư bị gã hãm hại.
- Ngươi lấy đi hai chân của Vương Khắc lão sư, hôm nay ta cũng muốn đôi chân của ngươi. Là ngươi tự ra tay hay để ta?
Cái gì?
Tần Đông Thăng sợ, sợ đến tận xương tủy, cũng sợ đến linh hồn.
Tần Đông Thăng muốn xin tha nhưng không dám mở miệng, gã rít lên:
- Triều... Triều viện trưởng, cứu ta... Cứu ta...
Triều Hưng Tu luôn đứng dưới đài cao nhìn cảnh tượng này, biểu tình khó xem, cực kỳ khó xem. Đặc biệt là khi Tần Đông Thăng cầu cứu Triều Hưng Tu thì khóe môi gã co giật. Triều Hưng Tu hít sâu muốn xóa đi nỗi kinh hoàng nhưng vô dụng, tuy nhiên bây giờ có nhiều người nhìn chằm chằm, nam nhân trung niên làm viện trưởng đành cứng rắn bước ra.
- Trần Lạc, nơi đây là Tiểu La Thiên học viện, sao có thể tha thứ ngươi láo xược?
Trần Lạc giương mắt nhìn lên. Khi ánh mắt giao nhau với đôi mắt sâu thẳm kia, Triều Hưng Tu cảm giác như rơi xuống vực sâu, tim đập nhanh.
- Đúng thì sao?
Giọng điệu của Trần Lạc vĩnh viễn thản nhiên như vậy, lạnh nhạt khiến người ta không nghe ra cảm xúc gì. Một câu nói, ba chữ lại khiến Triều Hưng Tu ngây như phỗng, không biết nên nói tiếp thế nào. Đúng thì sao? Đúng vây, đối diện Trần Lạc bí ẩn, kỳ lạ, dù hắn càn quấy trong Tiểu La Thiên học viện thì Triều Hưng Tu nhà ngươi làm gì được hắn?
Đánh?
Ngươi lấy gì đánh với Trần Lạc?
Một người không nhúc nhích một chút, chỉ tự uống rượu, mở miệng nói mấy chữ đã hù sợ vu sư cao cấp Tần Đông Thăng có kinh nghiệm phong phú, tu vi cao thâm như đống bùn mềm nhũn dưới đất, ngươi làm sao đánh với Trần Lạc? Đừng nói Triều Hưng Tu chỉ là thương nhân, không có thực lực đó, dù gã có sức mạnh cũng không dám đánh.
Nhưng dù có dám hay không, Triều Hưng Tu không phải kẻ thiếu não, gã lập tức nói với các đại nhân vật Kim Thủy Vực:
- Các vị, tiểu tử này ở trong Tiểu La Thiên học viện ta hoành hành bá đạo, ỷ mạnh hiếp yếu, không chỉ bị thương đệ tử Tiểu La Thiên học viện còn định giết phó viện trưởng Tần Đông Thăng. Xin các vị hãy chủ trì công bằng cho Tiểu La Thiên học viện ta!
Triều Hưng Tu nói làm các đại nhân vật Kim Thủy Vực rất khó xử, người run runm. Đối diện Trần Lạc không ai không sợ, bao gồm các đại nhân vật Kim Thủy Vực. Chủ trì công bằng? Làm sao chủ trì? Nếu chỉ là người bình thường thì được, nhưng người này là Trần Lạc.
Trần Lạc là ai? Là người từng nghịch với trời. Các đại nhân vật Trung Ương học phủ còn bị Trần Lạc rượt theo đánh, ai dám chủ trì công bằng với người như vậy? Có lẽ địa vị, thân phận các đại nhân vật Kim Thủy Vực không bình thường nhưng chỉ hạn chế trong Kim Thủy Vực, so với các đại nhân vật Trung Ương học phủ hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Trần Lạc không để mắt đến các đại nhân vật Trung Ương học phủ thì làm sao quan tâm các đại nhân vật Kim Thủy Vực?
Đối với các đại nhân vật Kim Thủy Vực thì bọn họ không dám chỉ trì công bằng đó.
- Đại Nguyên thương các chúng ta kỳ vọng rất cao vào các vị.
Thấy các đại nhân vật im lặng, Triều Hưng Tu nâng ra Đại Nguyên thương các, ám chỉ các đại nhân vật chịu đứng ra bệnh Tiểu La Thiên học viện thì Đại Nguyên thương các sẽ không bạc đãi bọn họ.
Sức hấp dẫn rất lớn, nhưng trong ánh sáng linh hồn Kim Thủy Vực không người nào nhúc nhích, bọn họ không dám.
Đại chấp sự dẫn đầu nói:
- Cái này... Tần Đông Thăng hãm hại Vương Khắc trước, là đáng tội.