- Ngươi còn nhớ ta không?
Tiếu Nhạc đến gần, chất vấn Trần Lạc:
- Là ngươi cướp hai ma đan ngũ giai hiếm của Ôn thiếu gia?
Trần Lạc không thmè nhìn nhóm Ôn Anh Tài, Tiếu Nhạc, vì hắn phát hiện linh thức còn sót trong linh hải của Hiên Viên Đồng không hoàn toàn bị chặt đứt, hắn vẫn cảm ứng được nó. Mặc dù không quá rõ ràng nhưng Trần Lạc cảm ứng được, cảm giác như thanh âm yếu ớt. Trần Lạc thậm chí biết linh tượng của Hiên Viên Đồng vẫn còn chém linh thức Trần Lạc trong linh hải.
Đúng vậy, Hiên Viên Đồng cho rằng nàng đã chặt đứt linh thức Trần Lạc, đang định tìm hắn tính sổ. Nhưng Hiên Viên Đồng phát hiện linh thức Thiên Vương Lão Tử sót lại trong linh hải rất ngoan cường, còn chạy tới chạy lui bên trong.
- Sao ngươi có thể...
Hiên Viên Đồng giật mình không nói nên lời, trừ kinh hoàng ra còn có sợ hãi. Bởi vì linh hải là nơi tinh thuần nhất, linh thức Thiên Vương Lão Tử chạy lung tung nếu làm ô nhiễm linh hải sẽ có tai họa lớn vô cùng. Hiên Viên Đồng cố nén nỗi lòng tức giận, chìm vào linh hải lại chém linh thức Trần Lạc sót lại.
Linh tượng Hiên Viên Đồng phát ra tiếng gầm tức giận trong linh hải:
- Tên biến thái chết tiệt, ngươi cút ra ngoài cho ta!
Hiên Viên Đồng thúc giục linh tượng điên cuồng chém giết Trần Lạc nhưng vô dụng, mặc kệ nàng chặt chém thế nào thì linh thức Thiên Vương Lão Tử sót lại như bùn lầy không thể cắt đứt.
Trần Lạc cười khổ bất đắc dĩ, thông qua linh thức còn sót lại vấn vương không dứt nói:
- Mỹ nữ đừng chém nữa, hãy bình tĩnh lại để ta tìm cách đi ra rồi tính.
- Cút ra ngoài cho ta! Xéo đi!
Hiên Viên Đồng lớn đầu như vậy lần đầu tiên gặp linh thức ngoan cố đến thế, chém mãi không đứt.
Bọn họ Lạc Anh, Vị Tiểu Yêu không hiểu ra sau. Bọn họ nhì nhiên Viên Đồng đứng yên tại chỗ, biểu tình kỳ lạ. Lạc Anh, Vị Tiểu Yêu thầm thắc mắc, có hỏi nhưng Hiên Viên Đồng không trả lời.
- Hiên Viên tỷ làm sao vậy?
Không biết, không ai rõ ràng.
Trừ đám người Lạc Anh, Vị Tiểu Yêu phát hiệ nhiên Viên Đồng khác lạ ra, những ngời đều nhìn hướng Tiếu Nhạc, Ôn Anh Tài. Sau khi hai người chất hỏi ai ngờ Thiên Vương Lão Tử phớt lờ họ.
Tiếu Nhạc là người nổi bật trong vu sư cao cấp, bình thường gặp ai đều được tôn kính kêu học trưởng, đã khi nào bị người phớt lờ như vậy?
Tiếu Nhạc trầm giọng quát:
- Ta hỏi ngươi một lần nữa, có phải ngươi cướp hai ma đan ngũ giai hiếm của Ôn thiếu gia?
Tiếu Nhạc dứt lời, người gã lấp lánh ánh sáng ngưng ụ thành hổ sói cao ba thước quấn quanh cơ thể gã. Hình tượng hổ sói sống động như thật, giống cọp giống sói, vừa uy mãnh vừa hung dữ.
Mọi người có mặt biết đây là linh tượng Tiếu Nhạc tu luyện ra.
Linh tượng là tượng trưng cho bước vào cảnh giới thứ bốn còn được gọi là linh hải chi tượng. Bởi vì linh tượng lấy linh nguyên làm gốc, thất luân linh hải hình thành. Có người so sánh linh hải là mẹ, linh tượng là con. Sự thật đúng là vậy, bởi vì linh tượng là tượng thể do linh hải dựng dục ra, cực kỳ cường đại, linh nguyên không thể sánh bằng. Vì linh nguyên như thai nhi, linh tượng là con nít, chênh lệch lớn tựa lạch trời.
Tiếu Nhạc phát ra hổ sói chi tượng định dùng linh tượng cường đại áp chế người tự xưng là Thiên Vương Lão Tử.
Khiến mọi người bất ngờ là Thiên Vương Lão Tử xoay người lại, nhìn Tiếu Nhạc, vẫn không nói chuyện. Ánh sáng nhấp nháy quanh người Thiên Vương Lão Tử, là ánh trăng dịu dàng.
- Chính là hắn!
Ôn Anh Tài cảm ứng được thái âm linh tức, khẳng định người này là kẻ đã đánh gã bị thương. Ôn Anh Tài không dám tiến lên vì lúc trước Trần Lạc phất tay một cái đã đè bẹp gã, đến nay lòng gã còn rất sợ, cực kỳ e ngại hắn.
Tiếu Nhạc âm trầm quát to:
- Ta mặc kệ ngươi là ai, biết điều thì giao hai ma đan ngũ giai, nếu không thì hôm nay đừng trách Tiếu Nhạc ta ăn hiếp học đệ!
- Chỉ bằng vào ngươi?
Toàn thân Thiên Vương Lão Tử ẩn trong sương mù, khoanh tay đứng. Tuy mọi người biết giọng Thiên Vương Lão Tử khàn vì biến thanh trận nhưng vẫn nghe ra trong thanh âm chất chứa bá đạo, cuồng ngạo.
- Chỉ bằng vào ta, Tiếu Nhạc!
Vù vù vù vù vù!
Hổ sói chi tượng vòng quanh người Tiếu Nhạc phát ra tiếng hổ sói gầm rống, linh lực khổng lồ như sóng thần dâng trào ập xuống. Khiến mọi người không ngờ là Thiên Vương Lão Tử vẫn khoanh tay đứng yên, không nhúc nhích. Ánh sáng quanh thân Thiên Vương Lão Tử như vầng trăng tròn, ánh trăng khuếch tán. Không phải ánh trăng dịu dàng mà là vầng sáng lạnh lẽo hoang vắng.
Đám người xung quanh thấy hình ảnh này thì rất ngạc nhiên. Bọn họ biết Thái Âm linh nguyên của Thiên Vương Lão Tử rất cường đại nhưng không ngờ mạnh đến mức này, khi đối kháng sánh ngang với hổ sói chi tượng của Tiếu Nhạc.
Nên biết vách tường cảnh giới giữa linh nguyên và linh tượng là lạch trời không thể vượt qua, dù linh nguyên cường đại đến đâu cũng khó đối kháng cùng linh tượng. Chỉ là đối kháng sao? Không, dường như không chỉ như thế. Bọn họ thấy mặt Tiếu Nhạc trắng bệch, trán toát mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ hổ sói chi tượng của Tiếu Nhạc không đỡ nổi một Thái Âm linh nguyên của Thiên Vương Lão Tử?
Trời!
Đám người Lạc Anh, Vị Tiểu Yêu, Lý Bộ Đông, Thương Đông Lai cực kỳ kinh ngạc, khó tin.
- Sao ngươi có thể...
Tiếu Nhạc vất vả chống đỡ, tuy linh tượng vẫn hung mãnh nhưng cơ thể gã bắt đầu run rẩy. Tiếu Nhạc nhìn Thiên Vương Lão Tử chằm chằm, hít thở khó khăn. Bốn vu sư cao cấp sau lưng Tiếu Nhạc liếc nhau, cùng lao quam phát ra linh tượng của mình chia sẻ chút áp lực cho Tiếu Nhạc.
Trong phút chốc.
Vầng trăng tròn tinh khôi quanh người Trần Lạc bắt đầu xoay tròn, thanh âm thương cổ từ đâu vọng đén. Thanh âm rất lạ, như bánh xe bị phong ấn ngàn vạn năm bỗng nhiên xoay, phát ra tiếng răng rắc tồi cổ lạp hủ, rất giống tiếng bánh xe nghiền mặt đất.
Răng rắc! Răng rắc!
Mặt đất rung bần bật như có bánh xe khổng lồ nghiền lên nó.
Sao có thể như vậy?
Lúc này mọi người mới nhớ truyền thuyết về Thiên Vương Lão Tử. Nghe nói khi linh luân của Thiên Vương Lão Tử xoay tròn thì thanh thế to lớn làm đất rung rinh, bọn họ vốn tưởng chỉ là phóng đại ai ngờ là sự thật.
Răng rắc! Răng rắc!
Hoa cỏ bị chấn tán loạn, cây cối bị chấn đứt gãy, mặt đất nứt ra từng khe hở.
Mọi người thụt lùi, phát ra linh thức cảm ứng. Đúng là linh tức linh luân, là cự môn chi luân. Biểu tình đám người Lý Bộ Đông, Thương Đông Lai kinh ngạc, trố mắt líu lưỡi. Bọn họ không biết, không nghĩ ra tại sao một linh luân lại diên cuồng đến như vậy, điên cuồng tới nỗi linh lực lan tràn đến mênh mông như biển cả, thế không thể đỡ. Năm vu sư cao cấp Tiếu Nhạc khẽ rên, liên tục thụt lùi. Linh tượng của các vu sư cao cấp Tiếu Nhạc bị trăng tròn bao phủ biến nhạt nhòa.
Giọng Thiên Vương Lão Tử vang lên:
- Linh tượng yếu ớt như vậy cũng dám đưa ra diễu võ dương oai trước mặt ta?
Thanh âm hùng hồn chấn màng tai người đau nhức, đầu váng mắt hoa, dù là người đứng cách trăm thước cũng không đứng vững được. Linh lực mênh mông nghiền áp, đè năm người Tiếu Nhạc không ngẩng đầu lên được, liên tục thụtuiùi, người ủn bần bật, mặt trắng bệch, nghẹt thở.