Hôm nay Hạ Mạt như thường khi mặt trời chưa mọc đã vào Trung Ương trận tháp, đi phòng thí nghiệm của mình, yên lặng chờ Trần Lạc đến. Hơn một tháng qua đều như vậy, dạy Trần Lạc đã thành một phần cuộc sống của nàng, thậm chí thói quen với nó. Hạ Mạt không biết nàng dạy thế nào, vì mỗi ngày Trần Lạc đến Trung Ương trận tháp chỉ ngồi đó, trừ ngẫu nhiên hỏi vài vấn đề liên quan trận pháp ra không nói câu nào khác với Hạ Mạt.
Hạ Mạt không biết Trần Lạc nghe lọt tai bao nhiêu kiến thức về trận pháp, hắn hiểu được bao nhiêu. Hạ Mạt thậm chí không biết Trần Lạc có tu luyện tinh thần lực không, có biết một phù văn nào không, có hiểu phù ấn không? Hạ Mạt không biết, không biết gì hết. Hạ Mạt cũng có hỏi nhưng mỗi lần Trần Lạc chỉ đáp hai chữ, tàm tạm.
Đúng vậy, là hai chữ tàm tạm.
Dù Hạ Mạt có tốt tính đến mấy cũng không chịu nổi tình huống này, nhưng nàng phải nhịn, ai kêu người ta được Trung Ương học phủ chú trọng chăm sóc? Đã từng không chỉ một lần Hạ Mạt xúc động muốn lao qua túm cổ áo Trần Lạc, hỏi hắn tại sao mỗi lần cứ đáp tàm tạm là sao? Rốt cuộc ngươi vì sa sút không phấn chấn tinh thần hay đang qua loa?
Trừ xúc động đó ra Hạ Mạt còn có tò mò.
Đúng vậy, là tò mò.
Hạ Mạt rất muốn biết một người như thế nào, có tâm tình gì nghịch thiên mà đi. Hạ Mạt muốn biết sau khi Trần Lạc bị thẩm phán, mất hết tu vi thì tâm tình ra sao? Thật sự suy sút, không phấn chấn?
Hạ Mạt có trực giác Trần Lạc học trận pháp với nàng hoàn toàn là qua loa, ban đầu nàng còn tươqngr là vì hắn không hứng thú với trận pháp nhưng không muốn đi lại đường vu sư, bất đắc dĩ chọn đường trận sư. Nhưng tiếp xúc thời gian lâu, Hạ Mạt dần cảm thấy chuyện không phải như vậy.
Bởi vì ánh mắt, biểu tình, động tác của Trần Lạc ngẫu nhiên toát ra cảm giác lạ, khiến Hạ Mạt cảm thấy hắn ngồi đây nghe nàng dạy là qua loa, phải cố chịu đựng nàng. Như thể tri thức Hạ Mạt giảng dạy rất khó nghe, trận pháp nàng biểu thị vô cùng xấu xí, những gì nàng làm là trò chơi bán đồ hàng trong mắt Trần Lạc.
Chính vì cảm giác chết tiệt này báo hại Hạ Mạt liên tục hơn một tháng không ngủ ngon đêm nào, mỗi lần nàng nằm xuống định ngủ thì trong đầu không kiềm được hiện lên cảm giác chán ghét. Hạ Mạt khốn khổ muốn chết, nàng không tiện hỏi thẳng vào mặt Trần Lạc, lỡ như hiểu lầm người ta thì sao? Vì đây chỉ là cảm giác của nàng.
- Người đâu?
Hạ Mạt chờ đến trưa không thấy bóng dáng Trần Lạc đâu.
Hơn một tháng qua, mỗi khi mặt trời mọc là Trần Lạc sẽ đến, mưa gió không vắng mặt, nhưng sao hôm nay hắn không dến? Hạ Mạt sốt ruột vội tìm Ngụy đại tổng quản hỏi chuyện, được đến kết quả khiến nàng rất bất ngờ. Trần Lạc đã ra ngoài.
Đây vốn là tin tức tốt cho Hạ Mạt, vì điều này nghĩa là nàng hoàn thành nhiệm vụ Trung Ương học phủ giao cho, không cần dạy người khiến này đau khổ nữa. Nhưng chẳng hiểu sao khi biết tin trong lòng Hạ Mạt rất lạc lõng, như mất đi một thứ bên cạnh mình.
Nhìn khắp một trăm vực Huyền Hoàng thế giới nếu hỏi vực nào kinh tế phát đạt nhất, tài nguyên phong phú nhất thì không ai nói rõ được. Nhưng hỏi gần hai năm nay vực nào phát triển nhanh nhất, am uđến nghiêng trời lệch đất thì nhiều người sẽ đề cử Kim Thủy Vực.
Hai năm trước Kim Thủy Vực chỉ xem như một tiểu vực không danh tiếng, vì chỗ này một không có tài nguyên phong phú, hai không ra danh nhân gì, ba không có đại gia tộc. Vinh Diệu đoàn đóng giữ tại Kim Thủy Vực cũng toàn là lôm côm. Trong Huyền Hoàng thế giới hơn một trăm vực đừng nói là tốp mười, Kim Thủy Vực không chen vào được năm mươi hàng đầu, cùng lắm là vực hạng ba. Nhưng không ngờ nơi vừa mới thoát diện nghèo này trong vòng hai năm nhảy lên hạng nhất.
Hai năm nay tốc độ phát triển của Kim Thủy Vực rất nhanh, mau kinh người. Hai năm trước Kim Thủy Vực chỉ có ba mươi học viện, hôm nay đã được một trăm học viện. Hai năm trước Vinh Diệu đoàn trong Kim Thủy Vực chỉ hơn bốn mươi bây giờ là hơn hai trăm Vinh Diệu đoàn đóng đô tại đây. Hai năm trước trận tháp trong Kim Thủy Vực đếm trên đầu ngón tay giờ tì mỗi thành trì có mấy chục trận tháp. Hai năm trước tuy Kim Thủy Vực có nhiều cửa hàng nhưng không dược bao nhiêu, giờ mỗi thành trì có cửa hàng nhiều vô số kể.
Có người nói Kim Thủy Vực phát triển nhanh như vậy là do hai nguyên nhân quan trọng nhất. Một là ra hai nhân vật danh chân thiên hạ, Tiết Thường Uyển và Trần Lạc. Tiết Thường Uyển có tiếng là công chúa thiên sứ, khuynh quốc khuynh thành khuynh thiên hạ. Trần Lạc càng điên cuồng, sự tích của hắn ai ai cũng biết, cũng hiểu, không khoa trương khi nói mọi người đều biết. Trên đường tìm đại một đứa con nít hỏi chuyện chúng có thể kể vanh vách thành tựu tu luyện, sự tích điên cuồng của Trần Lạc. Về tên Trần Lạc có câu vè thế này.
Lạc gia vui, thiên hạ cười, một niệm như phật, rắc tùy ý cười nói.
Tứ gia giận, thiên hạ khóc, một niệm như ma, bá đạo, ngôn cuồng, giận ngập trời.
Từ khi cái tên Trần Lạc, Tiết Thường Uyển truyền khắp thiên hạ thì Kim Thủy Vực được đặt cho bốn chữ địa linh nhân kiệt, đại khái đây là hiệu ứng danh nhân.
Đương nhiên nếu bảo Kim Thủy Vực phát triển nhanh như vậy là nhờ Trần Lạc, Tiết Thường Uyển thì quá khoa trương. Thật ra Kim Thủy Vực còn có tồn tại ghê gớm hơn là Thiên Khải các.
Từ khi Thiên Khải các thành lập đã như ngọn lửa đốt cháy lan tràn khắp thế giới, như cự thú nước lũ nuốt các cửa hàng. Đến hôm nay tuy Thiên Khải các chưa bằng mười thương các thiên hạ nhưng không kém bao nhiêu. Ai đều biết trong ba năm một trong mười thương các sẽ bị Thiên Khải các thay thế. Nên biết Huyền Hoàng thế giới có hơn một trăm vực thì Thiên Khải các đã chiếm lĩnh hơn hai mươi vực, trong đó không thiếu các vực đỉnh cao thế giới như Trung Ương vực, Trấn Giang vực.
Kim Thủy Vực là nơi tổng bộ Thiên Khải các trú đóng nên khắp nơi toàn là Thiên Khải. Không chút khoa trương khi nói Kim Thủy Vực phát triển nhanh chóng như vậy có hơn một nửa công lao của Thiên Khải các.
Giữa trưa hôm nay, nắng gắt.
Thời tiết Kim Thủy Vực ngột ngạt như thường khi, dù bây giờ đang là mùa xuân vẫn nóng làm người ta khó chịu. Trên đường cái vẫn tấp nập người đến người đi, rất náo nhiệt. Trên con đường nhộn nhịp, một thanh niên cưỡi tuấn mã chậm rãi đi dạo. Con ngựa có vẻ nhà nhã, không biết vì quá nóng hay sao mà bộ dạng ủ rũ, đi ba bước lùi một bước. Thanh niên ngồi trên lưng ngựa càng nhàn nhã hơn.
Thanh niên mặc áo lam, vạch ngực, xắn tay áo, khuôn mặt rất thanh tú. Đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng, sâu như vũ tụ. Thanh niên tùy ý ngồi, thân hình lắc lư theo con ngựa xóc nảy, mắt quét qua con đường, rất ngạc nhiên với sự thay đổi nơi này.
Thanh niên không phải ai khác hơn là Trần Lạc trở về Kim Thủy Vực từ Trung Ương học phủ.