Bởi vì mê vụ trận pháp trên người Chu Hạo Phi là Long Tiểu Tiểu gia cố nên bây giờ tinh thần của nàng bị tổn thương, không còn nguồn lực nên thân hình hắn cũng hiện ra. Khuôn mặt cực kỳ bình thường lộ ra trước mặt thế nhân.
- Nếu ta đoán đúng thì vị này chắc là trận sư lang thang tự xưng là Tiêu Du Tử?
Trong đại sảnh Thiên Khải tửu lâu, mọi người xôn xao.
Chu Hạo Phi mới nói cái gì? Thanh niên này chính là Tiêu Du Tử đã đánh bại Đổng Ngọc Đạt trong Thiên Khải tháp?
Trong phút chốc mọi tầm mắt tập trung vào thanh niên kia. Thân hình gyà gò yếu đuối, áo đen, khuôn mặt bình thường không có bất cứ đặc điểm. Biểu tình thanh niên thong dong, bình tĩnh như nước. Đặc biệt là mắt thanh niên tĩnh lặng không gợn sóng, như giếng cạn, lại như biển chết, không chút tinh thần phấn chấn. Thanh niên nhàn nhã ngồi, rót rượu uống.
Chẳng lẽ một người mặt bình thường nếu lẫn trong đám người cũng tìm không thấy chính là Tiêu Du Tử?
Có thể sao?
Quá trẻ tuổi.
Nghi ngờ.
Mọi người khi biết thanh niên này là Tiêu Du Tử thì nghi ngờ thân phận của hắn. Bọn họ nghĩ rằng người sáng tạo thất tinh trận pháp, lục hợp phù ấn, lại thay đổi vân xung tụ tập trận, những thành tựu tạo ra chấn động giới trận pháp cần có tạo nghệ trận pháp thâm sâu, uyên bác, không có tám mươi, trăm năm tích lũy thì không làm được.
Trong phòng riêng, các nữ nhân Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm, Dạ Thất Nương xuyên qua cửa sổ nhìn chằm chằm thanh niên ngồi trong góc đại sảnh.
Hạ Mạt nhíu chặt mày, ánh mắt phức tạp nhìn thanh niên ngồi trong góc. Không hiểu sao người này cho Hạ Mạt cảm giác rất quen thuộc, đặc biệt là hắn an nhàn ngồi uống rượu, nàng thấy rất quen. Trong đầu Hạ Mạt bỗng hiện ra thân hình Trần Lạc, nàng nhớ lúc ở Tiểu La Thiên học viện hắn cũng yên lặng ngồi, rót rượu uống như vậy.
Hạ Mạt lắc đầu thầm nghĩ:
- Chết tiệt, sao ta bỗng nhớ đến Trần Lạc?
Hạ Mạt ép mình không suy nghĩ nữa, nàng nghĩ có phải mình đã nhập ma? Tại sao gặp người xa lạ lại nhớ đến Trần Lạc?
- Chết tiệt, chẳng lẽ ta... Hắn...
- Không! Tuyệt đối không có khả năng!
- Bộ dạng tên nỳ uống rượu giống Trần Lạc nên mới khiến ta sinh ra ảo giác. Đúng vậy, đúng là vậy! Nhưng tên này là hắn? Hắn thật sự là Tiêu Du Tử quỷ tài trong truyền thuyết sao? Hắn còn quá trẻ, có lẽ không phải.
Thanh Quân nhón chân, trợn to mắt nói:
- Hắn chính là Tiêu Du Tử?
Thanh Quân nghi ngờ hơn bất cứ ai.
Bạch Phiêu Phiêu với phong độ đại try khoanh tay trước ngực, liếc thanh niên ngồi trong góc, khinh thường nói:
- Nếu hắn thật sự là Tiêu Du Tử thì ta sẽ ăn hết thức ăn trên bàn.
- Có phải hay không chờ chút nữa sẽ biết.
Vân Thải Tâm luôn bình tĩnh nói:
- Nếu Chu Hạo Phi nhận ra bọn họ thì mục đích hắn tới đây là để xác nhận Tiêu Du Tử là thật hay giả.
Trong góc, Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu như kiến bò chảo nóng, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong. Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu không biết Chu Hạo Phi làm sao nhận ra ba người, cũng không muốn biết. Bọn họ chỉ muốn biết Chu Hạo Phi đột nhiên đến đây là có ý gì, có mục đích gì?
- Ta đang hỏi ngươi, tại sao không trả lời?
Tên khuôn mặt tuấn tú của Chu Hạo Phi treo nụ cười, một tay đặt trên bàn, nâng ly rượu lên, nhìn chằm chằm Trần Lạc phía đối diện.
Trần Lạcn ghiêng người, bắt chéo chân ngồi không ngay ngắn. Trần Lạc ăn mấy hột đậu, uống hớp rượu, giương mắt nhìn Chu Hạo Phi, chỉ liếc mắt một cái. Trần Lạc không hứng thú với Chu Hạo Phi, lại ăn hột đậu.
Trần Lạc tùy ý hỏi:
- Có chuyện gì?
Chu Hạo Phi rất kiên nhẫn lặp lại câu hỏi:
- A! Ta hỏi ngươi chính là người tự xưng Tiêu Du Tử đã đánh bại Đổng Ngọc Đạt trong Thiên Khải tháp?
Trần Lạc gật đầu, phun vỏ xuống đất, nói:
- Không sai, ta chính là Tiêu Du Tử.
Rất tiêu sái, tùy ý, thản nhiên, lạnh nhạt làm Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu có cảm giác nếu không phải biết trước Tiêu công tử là giả mạo thì bọn họ tin hắn chính là Tiêu Du Tử.
A?
Nhìn Tiêu công tử bình tĩnh, Long Tiểu Tiểu rất phục hắn.
Long Tiểu Tiểu thầm nghĩ:
- Tiêu công tử không đơn giản, làm việc không sợ, gặp chuyện không loạn, đại nhân vật nên có phong độ như vậy. Nếu nói hắn là Tiêu Du Tử có ai dám không tin?
Nghĩ đến đây Long Tiểu Tiểu vững lòng hơn, dần tỉnh táo lại, ngồi xuống ghế.
Long Tiểu Tiểu bình tĩnh nói:
- Hút ngụm khí lạnh làm người điệu thấp, chỉ muốn đến đây uống rượu, không ngờ vẫn bị Chu công tử nhận ra. Ha ha, không biết Chu công tử có chuyện gì?
- Ha ha ha ha ha ha!
Chu Hạo Phi đưa ly rượu lên môi, buồn cười nói:
- Ba vị muốn chơi thì hôm nay ta chơi cùng.
Chu Hạo Phi có ý gì? Lời Chu Hạo Phi nói làm Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu phập phồng lo sợ.
Chu Hạo Phi tiếp tục bảo:
- Sớm nghe tiếng quỷ tài Tiêu Du Tử, tạo nghệ vô song, sáng tạo thất tinh trận pháp, tạo ra lục hợp phù ấn, cải tạo vân xung tụ tập trận. Ba thành tựu này đều chấn động thiên hạ, hôm nay tình cờ gặp Chu ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Đầu tiên là Chu Hạo Phi nâng Tiêu Du Tử lên, sau đó đổi giọng:
- Nhna cơ hội này Chu ta muốn xin Tiêu công tử chỉ giáo một hai được không?
Quả nhiên là sợ cái gì thì cái đó đến?
Không phải Long Tiểu Tiểu không nghĩ đến chuyện Tiêu công tử giả mạo Tiêu Du Tử sẽ gây ra rắc rối, nên nàng mới gia cố mê vụ trận che giấu tai mắt người. Long Tiểu Tiểu không bao giờ ngờ rằng sẽ bị người nhận ra, hơn nữa người này là Chu Hạo Phi có tiếng thiên tài.
Làm sao đây?
Long Tiểu Tiểu không biết, nhưng việc đã đến nước này cũng hết cách, chỉ có thể cứng rắn giả ngu.
Long Tiểu Tiểu nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Ngại quá, hôm nay Tiêu công tử chỉ đến uống rượu, không muốn giao dấu với người.
- A?
Khóe môi Chu Hạo Phi càng nhếch cao, nụ cười làm Long Tiểu Tiểu sợ gần chết.
Chu Hạo Phi giơ ly rượu lên loay hoay, cười hỏi:
- Là không muốn hay không dám?
- Hừ!
Long Tiểu Tiểu lạnh lùng cười:
- Có ai không biết Tiêu công tử giỏi trận pháp, bản lĩnh của hắn lớn cỡ nào tin tưởng không cần ta nói nhiều, làm sao sợ ngươi?
- Tiêu Du Tử thật sự có bản lĩnh lớn hay không thì ta không biết, cũng không muốn biết. Nhưng Tiêu Du Tử giả thì khó nói.
- Chu công tử có ý gì?
- Nàng cứ nói đi.
- Không công tử cho rằn Tiêu công tử là giả mạo?
Long Tiểu Tiểu tức giận chất vấn:
- Chu công tử, xin hãy nói năng lựa lời. Công tử dựa vào cái gì nói Tiêu công tử là giả mạo?
Chu Hạo Phi không trả lời nhưng những người trong đại sảnh nêu chất vấn.