- Thiên Tà ta là đại địa chi tử, có được đất đai che chở, dù ngươi mạnh cách mấy cũng đừng hòng tổn thương ta một li!
- Mạc Vấn Thiên ta vương trong cõi người, được chân mệnh che chở, là tồn tại bất tử bất diệt vĩnh hằng bất hủ!
Ba người được đại năng che chở, miễn linh hồn bất diệt thì cơ thể chết sẽ hồi sinh.
Chỉ có thế sao?
Không!
Không chỉ như vậy.
Khi thiên chi nguyên giúp cơ thể Gia Cát Thiên Biên chết rồi hồi sinh, gã vung hai tay, chín con hoàng kim thánh long thân hình xuyên suốt thiên địa. Một co nhoàng kim thánh long từ thiên chi nguyên gầm rống lao ra, cơ thể khổng lồ như thể phương thế giới này không chứa nổi nó.
Cùng lúc đó.
Khi địa chi nguyên ngưng tụ thân thể Thiên Tà thì đất đai như biến thương hải, như nước lũ mãnh thú cắn nuốt tất cả.
Mạc Vấn Thiên ngưng tụ trong Thái Cực tím, gã như người khổng lồ, đầu đội trời, chân đạp đất, thân mãng xà, đầu cá sấu, sừng lộc đực, mắt mãnh hổ, vảy hồng lý, chân thằn lằn, vuốt chim ưng, đuôi cá mập trắng, râu dài như cá voi. Như nhân long, như nhân thần, như Phục Hy còn sống, tay Mạc Vấn Thiên cầm cung tên màu vàng to lớn.
- Grao!
Tiếng rồng ngâm rợp trời, chín con hoàng kim thánh long của Gia Cát Thiên Biên không ngừng xuyên suốt thiên địa. Biển đại địa của Thiên Tà cuồn cuộn, dậy sóng dài mười vạn tám ngàn trượng. Mạc Vấn Thiên nhấc chân như Phục Hy đại địa tại thế, kéo cung Phục Hy. Thoáng chốc nhật nguyệt kinh thiên, đẩu chuyển tinh di.
Trần Lạc ngửa đầu cười to, tiếng cười rất cuồng, rất bá đạo:
- Lực lượng chân long của trời, lực lượng đất đai nuốt biển, lực lượng chân mệnh Phục Hy, ha ha ha ha ha ha!
- Lão tử cho các ngươi kiến thức lực lượng nguyên thủy chi tội đi.
- Grao! Gru! Ư ư! Ha ha!!
Thanh âm như ma gào, thần khóc, quỷ hú, yêu gào, người rống, phật tụng, quái rít, linh ngâm.
Các thanh âm khiến người da đầu tê dại nổ tung. Ngay sau đó, phương thế giới này rơi vào hắc ám vô tận. Thời gian như chững lại.
Chín con hoàng kim thánh long của Gia Cát Thiên Biên yên lặng, Mạc Vấn Thiên cầm cung Phục Hy yên lặng, đại địa nuốt biển của Thiên Tà yên lặng, tất cả tĩnh lặng.
Trong tiếng gầm rống như thần nức nở, quỷ khóc rên, yêu kêu gào, người gầm rống, phật tụng kịnh, quái kinh kêu, linh rên rỉ, đó thật sự là ma, là thần, là quỷ, là yêu, là người. Rất nhiều, vô số kẻ, như luyện ngục vũ trụ.
Thiên Hạ Ngũ Y chúa tể ngũ sắc thiên, Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm từng hủy thiên diệt địa thấy cảnh này cũng lộ biểu tình hãi hùng.
Các nữ nhân hoảng sợ lẩm bẩm:
- Nguyên tội! Quá nhiều nguyên tội...
- Tội ác... Nhiều tội ác quá...
- Đây là nguyên tội chi nguyên, trời ơi!
- Nguyên tội chi nguyên... Sao lại là nguyên tội chi nguyên?
- Đây là Bát Bộ Thiên Long của hắn... Lúc trước Bát Bộ Thiên Long của hắn là nguyên tội chi linh, khi hắn thành tựu nguyên thủy... Bát Bộ Thiên Long của hắn... Đã... Đã từ nguyên thủy hình thành nguyên tội chi nguyên!
Giọng Trần Lạc vang lên:
- Sinh tử sinh tử, nếu sinh mệnh chính là khởi nguồn thì diệt vọng là tận cùng...
- Cái gì là nguyên tội?
- Chính là đây!
- Diệt!
Trong tiếng quát bá đạo của Trần Lạc, các thần ma nhân yêu quỷ quái phật linh như luyện ngục cùng phát ra tiếng gầm rống trong thế giới này.
Nhân Vương Mạc Vấn Thiên, Thiên Tử Gia Cát Thiên Biên, Đại Tử Thiên Tà không kịp rên một tiếng đã hóa thành tro. Lực lượng Nhân Vương Phục Hy, lực lượng thiên tử cửu long, lực lượng địa tử nuốt biển đã tan biến. Thiên chi nguyên, địa chi nguyên, chân mệnh chi nguyên che chở ba người cũng vặn vẹo biến mất.
Chết rồi... Diệt... Tán loạn...
Các nữ thần, Ngạo Phong, Tần Phấn, Vân Khởi kinh hoàng nhìn. Thiên Hạ Ngũ Y cũng ngơ ngác. Trong mắt Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm tràn ngập kinh dị.
Trần Lạc đứng lặng trên bầu trời, tóc dài bay rối, vạt áo bay phần phật. Trên khuôn mặt điển trai lạnh băng không biểu tình, đôi mắt đen láy như trời như trăng liếc qua, nhìn đám người Tuyết Thiên Tầm, Thiên Hạ Ngũ Y.
- Hiện tại ý thức của lão tử đã bắt đầu mơ hồ, tùy thời sẽ phát điên, ngoan chút đi!
Trần Lạc không nói dối, hắn cảm giác rõ ràng ý thức của mình dần mơ hồ, không biết vì Nhân Thư trong giới chi linh hải hay bởi vì thành tựu nguyên tội chi nguyên quá khủng bố.
Mạn Đà La phu nhân quát to:
- Trần Lạc, tên khốn kiếp, mau thả Nhân Thư ra!
Vũ Yêu trách mắng:
- Trần Lạc, ngươi thật là không biết sống chết, cho rằng nuốt trọn Nhân Thư là có thể chúa tể sao? Ngươi không biết ảo diệu của Nhân Thư, cứng rắn cưỡng ép chỉ có con đường chết!
Huyết Y thê mỹ lắp bắp khuyên nhủ:
- Từ bỏ đi... Ngươi hãy từ bỏ... Hạ Mạt... Hạ Mạt đã dung nhập vào Nhân Thư... Nàng... Là Nữ Oa chuyển thế, trong vũ trụ chỉ có nàng chúa tể được Nhân Thư... Ai khác... Đều không... Được... Bỏ cuộc đi... Được không?
Thiên nhiên chi mẫu Đường Nhược Nhiễm góp lời:
- Ha ha... Tiểu tướng công.
- Sự tồn tại của ngươi thật khiến người khó tin. Biết không? Tiểu tướng công khiến nguyên thủy phủ bụi ức vạn năm lại thấy ánh mặt trời, lại thành tựu nguyên tội chi nguyên vô cùng tà ác.
- Hôm nay cho dù chúng ta không giết tiểu tướng công thì sau này trong vũ trụ tất cả tồn tại chí cao vô thượng sẽ tìm đủ mọi giết tiểu tướng công.
- Bọn họ... Bọn họ tuyệt đối không cho phép người như tiểu tướng công sống... Tuyệt đối không cho phép...
Trường Hận cũng lên tiếng khuyên nhủ:
- Trần Lạc, ngươi nghe ta nói một câu.
- Nhân Thư là gốc của người, chúa tể trứ chúng sinh, tin tưởng không cần ta nói ngươi cũng biết tình huống của mình.
- Nếu ngươi nhúng chàm Nhân Thư... Có biết xảy ra tình huống gì không? Ngươi nhẫn tâm tai họa thương sinh sao?
Trần Lạc giơ tay chỉ:
- Không cần nói nhảm nữa!
Trần Lạc tức giận quát:
- Đều là sói còn giả bộ dê làm gì?
Trường Hận tức điên:
- Ngươi... Tên khốn này!
Đột nhiên Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm cười phá lên.
Mạn Đà La phu nhân hừ mạnh chất vấn:
- Nữ Đế, ngươi cười cái gì!?
- Ta chợt phát hiện Nhân Thư rơi vào tay tiểu tử này tốt hơ ntrong tay ta rất nhiều. Hiện tại tiểu tử này nuốt Nhân Thư vào bụng, Nhân Thư có thể thuận lợi hiện thế hay không trở thành không biết, ha ha ha ha ha ha!
- Hừ! Nữ Đế, chẳng lẽ ngươi không thấy sao? Hạ Mạt là Nữ Oa luân hồi chuyển thế, nàng đã bắt đầu dung nhập Nhân Thư. Nhân Thư hiện thế chỉ là vấn đề thời gian. Ta cho ngươi biết, Nhân Thư hiện thế thì Nữ Oa cũng sẽ tái hiện nhân gian.
Mạn Đà La phu nhân không nói còn đỡ, Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm nghe xong cười dữ hơn.
- Ha ha ha ha ha ha!
Trong tiếng cười chứa cảm xúc vui sướng khi người gặp họa.
Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm cười nói:
- Nếu vậy thì ta càng vui lòng hơn. Tiểu tử này cõngc đầy nguyền rủa, lại là chưa biết lớn nhất vũ trụ.
- Hắn làm linh hồn hỗn độn của ta hỗn tạp. Nếu Nữ Oa muốn nương Nhân Thư hiện thế thì... Chậc, không biết linh hồn của nàng còn giữ mức tinh thuần không?