Trần Lạc cười cười, trong ấn tượng của hắn thì Úy Thiên Long là người rất ôn hòa tại sao sinh ra nữ nhi điêu ngoa tùy hứng thế này.
- Tiểu tử mặt trắng, đừng làm bộ như rất quen với phụ thân của ta. Cái gì gọi là phụ thân của ta ôn hòa? Nói như thể ngươi hiểu biết về phụ thân ta.
- Nha đầu, lúc ta quen phụ thân của nàng đừng nói là nàng, mẫu thân của nàng không biết đang ở nơi đâu. Tính theo bối phận nàng nên gọi ta là thúc thúc biết chưa?
- Thúc thúc? Mơ đi, tiểu tử mặt trắng, cảnh cáo ngươi, còn dám nói bậy bạ thì coi chừng, hừ hừ!
Kim lão mở miệng hỏi:
- Trần công tử, xin thứ lỗi cho hỏi Trần công tử và lão gia nhà ta quen nhau từ khi nào? Ở đâu?
Trần Lạc ngẫm nghĩ, nói:
- Đương nhiên là thế giới Vân Đoan quê hương của ta, cũng khoảng hơn hai trăm năm.
Kim lão khó hiểu lẩm bẩm:
- Hơn hai trăm năm? Còn ở thế giới Vân Đoan các ngươi?
Trong ấn tượng của Kim lão thì Úy Thiên Long nhận thương các lâu đời sáng tạo Thiên Khải chỉ hơn hai trăm năm, trước đó gã đi đâu thì không biết.
Kim lão hỏi:
- Trần công tử ý là hơn hai trăm năm trước lão gia từng đi thế giới Vân Đoan?
- Lão Úy vốn là người thế giới Vân Đoan, chẳng lẽ hắn chưa từng nói?
Cái gì?
Trần Lạc dứt lời, Tử Tiêu Vương Tọa giật mình. Nàng và gia đình Úy Thiên Long quan hệ rất tốt, coi như họ hàng, dù vậy nàng chưa bao giờ biết lai lịch của Úy Thiên Long. Đừng nói bà con xa như Tử Tiêu Vương Tọa, dù là Kim lão đi theo Úy Thiên Long hai trăm năm cũng không biết lai lịch của gã. Không khoa trương khi nói lai lịch của Úy Thiên Long là bí ẩn trong vô tận hải, hầu như không ai biết, Úy Y Nhi nữ nhi ruột của gã cũng không biết.
Tiểu tử mặt trắng nói chủ Thiên Khải cũng như hắn đến từ thế giới Vân Đoan?
Chuyện này... Có thật không?
Có thể không?
- Tiểu tử mặt trắng, đừng nói mạnh miệng được không? Bảo phụ thân của ta cũng đến từg thế giới Vân Đoan như ngươi? Giỏi nói khoác thật.
Úy Y Nhi gai mắt nhất thái độ lười biếng của Trần Lạc, cộng thêm lúc trước nghe hắn thổi phồng vụ Bàn Cổ Nữ Đế, Nữ Vu nên Úy Y Nhi không tin lời hắn nói.
Úy Y Nhi khinh thường lườm Trần Lạc, hừ lạnh một tiếng:
- Xì, có phải ngươi định nói lúc phụ thân của ta ở thế giới Vân Đoan có quan hệ rất tốt với ngươi?
Trần Lạc gật đầu, thành thật nói:
- Ta và phụ thân nàng đúng là quan hệ khá tốt.
- Ngươi định nói từng cứu mạng của phụ thân ta?
- Đúng rồi, nói đến thì ta từng cứu mạng phụ thân của nàng.
- Ngươi định nói trước kia mình rất hiểu trận pháp?
- Ủa? Sao tiểu cô nương biết?
Trần Lạc luôn khó hiểu Kim lão đi theo Úy Thiên Long nhiều năm không biết lai lịch của gã thì thôi, vì sao nữ nhi của gã cũng không biết? Nghe Úy Y Nhi nói đến trận pháp, Trần Lạc hoang mang không hiểu vì sao nàng nói vậy.
- Tiểu tử mặt trắng, có phải ngươi định nói hai chữ Thiên Khải của phụ thân ta liên quan đến ngươi?
Trần Lạc nghe vậy càng hoang mang. Mặc dù Trần Lạc không muốn thừa nhận nhưng đúng là Thiên Khải có liên quan tới hắn. Trần Lạc nhớ mang máng lúc ở Mê Vụ sâm lâm tình cờ cứu Úy Thiên Long, nói đến cửa hàng thì hắn thuận miệng bảo sau này sẽ mở một tiệm tên Thiên Khải thương các, bán hết những bảo bối hắn cướp được mấy năm nay. Không ngờ sau này Úy Thiên Long thật sự mở Thiên Khải thương các trong thế giới Vân Đoan, đến vô tận hải cũng mở cửa tiệm.
Trần Lạc khó hiểu là Úy Y Nhi không biết Úy Thiên Long đến từ đâu, vì sao nàng biết những chuyện này? Úy Y Nhi không chỉ biết Trần Lạc hiểu trận pháp, còn biết Thiên Khải liên quan tới hắn.
Trần Lạc hỏi:
- Có ý gì? Có phải phụ thân của nàng nhắc đến ta? Sao ta không nghe hiểu tiểu cô nương nói gì?
Trong lúc Trần Lạc khó hiểu thì Úy Y Nhi xông lên túm cổ áo hắn, tức giận nói:
- Hừ! Tiểu tử mặt trắng, ta cứ nghĩ ngươiChỉ là trùm nói khoác, không ngờ ngươi là đồ lừa gạt, còn là lừa gạt tệ hại nhất.
Trần Lạc hoàn toàn không hiểu gì:
- Lừa gạt? Ta thành kẻ lừa đảo bao giờ?
- Ngươi dám chối?
- Ta chối cái gì?
- Hừ! Tiểu tử mặt trắng, ta định mang ngươi đi gặp phụ thân của ta ai ngờ ngươi là đồ lừa đảo, khiến ta quá thất vọng.
Úy Y Nhi tức giận thả Trần Lạc ra, đứng trên sàn tàu, biểu tình tức giận, rất thất vọng.
Trần Lạc thật tình không hiểu:
- Hoàn toàn không hiểu gì, nha đầu có phải hiểu lầm gì không?
- Hiểu lầm? Tiểu tử mặt trắng, ngươi còn dám nói là hiểu lầm? Còn nói thêm một lần nữa có tin bản tiểu thư cho ngươi đi đầu thai?
Trần Lạc câm nín, hắn nhìn hướng Tử Tiêu Vương Tọa, Kim lão. Trong mắt hai người tràn đầy thất vọng làm Trần Lạc hoang mang, nhưng hắn hỏi lý do mãi mà Úy Y Nhi không chịu nói. Trần Lạc bất đắc dĩ đành hỏi Kim lão.
- Kim lão, rốt cuộc là sao? Tại sao ta thành kẻ lừa đảo?
Kim lão khó tin hỏi:
- Trần công tử không biết?
- Nhìn ta giống như biết sao?
- Cái này...
Kim lão nhìn Trần Lạc chằm chằm như muốn nhìn thấu hắn, chốc lát sau nói:
- Nếu Trần công tử không biết thì tại sao thừa nhận những câu tiểu thư hỏi?
- Câu gì? Các người cho rằng những lời ta nói là giả nên nghĩ ta là kẻ lừa đảo?
Trần Lạc cho rằng với thân phận, địa vị của Úy Thiên Long hiện nay trong vô tận hải có khá nhiều người nói dối quen gã, Úy Y Nhi xem hắn là lừa đảo cũng dễ hiểu. Điều duy nhất khiến Trần Lạc khó hiểu là những lời Úy Y Nhi đã hỏi hắn. Như cứu Úy Thiên Long, hiểu trận pháp, cái tên Thiên Khải liên quan đến hắn. Trần Lạc không nghĩ ra tại sao Úy Y Nhi biết những điều này, tại sao khi hắn thưa nhận thì nàng chắc chắn rằng hắn là kẻ lừa đảo.
- Chẳng lẽ Trần công tử không phải?
- Ta thật sự không phải lừa dảo.
- Nếu Trần công tử không lừa đảo vậy tại sao nói dối mình là thiếu chủ bí ẩn mà lão gia chúng ta vất vả tìm kiếm?
- Thiếu chủ bí ẩn gì? Ta nói dối mình là thiếu chủ bí ẩn bao giờ?
- Dám hỏi Trần công tử tự xưng quen biết lão gia nhà chúng ta?
- Đúng vậy! Ta quen hắn, nhưng ta không hề nói mình là thiếu chủ bí ẩn.
Kim lão lắc đầu, hỏi tiếp:
- Hỏi Trần công tử thêm câu nữa, Trần công tử nói mình hiểu trận pháp?
- Đúng là ta hiểu trận pháp.
- Trần công tử thừa nhận từng cứu mạng lão gia nhà chúng ta?
- Đúng là có.
- Trần công tử thừa nhận hai chữ tam hoàng, lục tôn vương tọa liên quan với công tử?
- Dù ta không muốn thừa nhận nhưng đúng là sự thật.
- Trần công tử thừa nhận hết những lời này còn dám nói mình không phải kẻ lừa đảo thiếu chủ bí ẩn?
Trần Lạc ngây người, hắn nghiêm túc suy nghĩ, càng nghĩ càng rối loạn, không hiểu ra sao.