Đồ Khai Nguyên nhìn, lòng rất sốt ruột. Lão có thể làm được gì? Học đồ nhà mình xuất thân nghèo hèn, tư chất không quá tốt, đánh không lại Tiểu La Thiên học viện. Đồ Khai Nguyên không thể túm đám gà con Tiểu La Thiên học viện đánh người ta, cho ên Lão rất bực, cực kỳ bực mình. Đồ Khai Nguyên ôm cục tức này nhiều năm, mãi tới trận chiến đài đá xanh mấy hôm trước mới tiêu hóa hết.
Đồ Khai Nguyên nhớ đến biểu hiện của Trần Lạc trên đài đá xanh là Lão lại muốn hét to một tiếng: Sướng! Đặc biệt là đồ bỏ Trác Vệ Đông, Cao Phi bị Trần Lạc đá xuống đài, Đồ Khai Nguyên rất muốn đứng lên hát vang khúc nhạc.
- Tuy gia gia không muốn nhưng phải công nhận tiểu tử Trần Lạc có thiên phú song tuyệt, độc nhất vô nhị.
Đồ Khai Nguyên vẫn luôn không từ bỏ ước vọng kéo Trần Lạc vào trận tháp, cho hắn nhập học Tiểu Kim Câu học viện chỉ là kế hoãn binh, chờ có cơ hội sẽ uy hiếp, dụ dỗ hắn vào trận tháp. Nhưng từ khi Đồ Khai Nguyên phát hiện Trần Lạc không chỉ có thiên phú biến thái ở lĩnh vực trận pháp, về tu hành cũng rất yêu nghiệt thì Lão do dự. Bây giờ Đồ Khai Nguyên rất rối rắm, nên tìm cách kéo Trần Lạc vào trận tháp hay để mặc hắn tiếp tục tu hành trong Tiểu Kim Câu học viện? Đồ Khai Nguyên lắc đầu, thật nhức óc.
- Vân Du Tử ơi Vân Du Tử, gia gia càng lúc càng khâm phục ngươi. Ánh mắt của tiểu tử nhà ngươi thật độc, hèn gì ngươi cứ không chịu khiến Trần Lạc theo ta học tập trận pháp, thì ra ngươi sớm biết Trần Lạc có thiên phú song tuyệt. Nhưng ngươi định để hắn đi con đường gì? Không lẽ song tu? Tuy cách đó hay nhưng thực hiện cực kỳ khó khăn, sơ sẩy một cái là cả hai bên đều không giỏi, khi đó uổng phí thiên phú song tuyệt của Trần Lạc.
- Nói đi phải nói lại tiểu tử Trần Lạc cuồng không giống bình thường, vênh váo hơn lúc gia gia còn trẻ. Tuy năm xưa gia gia cũng nổi danh cuồng trong mười dặm tám thôn nhưng so với Lạc tiểu tử thì không bằng một móng út.
Đồ Khai Nguyên ngồi trong phòng riêng Cửu Diệp Viên, nằm ngửa trên ghế lắc lư.
Đồ Khai Nguyên cảm thán rằng:
- Trẻ tuổi tốt thật, có thể tùy ý điên cuồng.
Cộc cộc cộc!
Vang tiếng đập cửa.
Đồ Khai Nguyên khó chịu hỏi:
- Là ai?
Giọng thiếu nữ đáp:
- Đồ gia gia, là ta đây.
Thiếu nữ như lửa rực cháy, vóc người nóng bỏng làm đám thiếu niên chưa trải đời nhìn xịt máu mũi, nhưng khuôn mặt lóm đốm đen không hợp với dáng người. Thiếu nữ này chính là Lạc Anh.
- Tiểu Lạc Anh, gia gia đang nghe nhạc, ngươi đến đây làm gì?
- Ta đến học trận pháp. Đồ gia gia đã hứa với ta nhưng nửan ăm qua không chịu dạy ta cái gì.
Lạc Anh bước vào, bộ dạng buồn bực chu môi ngồi xuống ghế.
Lại là trận pháp.
Đồ Khai Nguyên nghe Lạc Anh nhắc đến trận pháp là nhức đầu, bất đắc dĩ nói:
- Tiểu Lạc Anh, ngươi nói xem từ ngàn dặm xa xôi chạy đến vùng đất cằn cỗi này tìm gia gia học trận pháp gì? Không phải gia gia không chịu dạy ngươi mà là gia gia của ngươi không cho dạy. Đương nhiên nếu ngươi muốn học trận pháp bình thường thì gia gia dạy cũng không xao, nhưng nha đầu chỉ muốn học trận pháp nguyền rủa thì sao gia gia dạy? Gia gia dạy chẳng khác nào hại ngươi.
- Sao Đồ gia gia lại nghĩ vậy? Anh nhi học trận pháp nguyền rủa là để nguyền tên ác ôn Thông Thiên lão tổ, là hại hắn chứ sao lại hại ta?
Trong Quang Minh điện không ai không biết tên Thông Thiên lão tổ. Đồ Khai Nguyên luôn tự cho mình là cao nhân trong giới trận pháp sao có thể không biết tiếng Thông Thiên lão tổ? Đồ Khai Nguyên rất khinh thường hành động của xâm nhiễm hắc ám, là cặn bã trong giới trận pháp. Đồ Khai Nguyên biết Lạc Anh chạy đến đây học trận pháp nguyền rủa là vì để nguyền xâm nhiễm hắc ám, Lão cũng không biết lý do của nàng.
Đồ Khai Nguyên hỏi:
- Tiểu Lạc Anh, ngươi có thể nói cho gia gia tên khốn Thông Thiên lão tổ làm những gì trong Băng Hỏa Tiểu Linh Giới Trung Ương học phủ các ngươi mà khiến ngươi hạn hắn dữ vậy?
Mấy năm trước Thông Thiên lão tổ phá nát thế giới, đã từng công nhiên coi thường các Trung Xu trận tháp. Khi đó Đồ Khai Nguyên tức điên, tham gia mấy lần bao vây tiễu trừ, bất đắc dĩ không chộp được cái bóng của Thông Thiên lão tổ. Đôi khi Đồ Khai Nguyên rất phục Thông Thiên lão tổ khốn kiếp, không biết là ai mà lá gan quá to. Thông Thiên lão tổ không chỉ coi thường Trung Xu trận tháp, thủ lĩnh Quang Minh điện bí ẩn cũng bị khiêu khích.
Nghe nói Thông Thiên lão tổ từng lẻn vào Băng Hỏa Tiểu Linh Giới Trung Ương học phủ, suýt phá hủy Tiểu Linh giới. Trung Ương học phủ không nhắc đến Thông Thiên lão tổ đã làm gì, có nhiều đệ tử Trung Ương học phủ ở trong Băng Hỏa Tiểu Linh Giới lúc đó, Lạc Anh là một trong số đó. Mỗi khi Đồ Khai Nguyên hỏi thì Lạc Anh sẽ rất tức giận, lần này cũng vậy.
Biểu tình Đồ Khai Nguyên kỳ lạ, phức tạp, tức giận nói:
- Tên ác ôn kia khi dễ ta!
Trung Ương học phủ, Băng Hỏa Tiểu Linh Giới.
Đó là ký ức cả đời Lạc Anh không muốn nhớ tới, vĩnh viễn cũng không muốn nhắc.
Đồ Khai Nguyên rất tò mò hỏi:
- Ngươi nói xem Thông Thiên lão tổ đã làm những gì? Trung Ương học phủ các ngươi giữ kín như bưng.
- Hắn... Hắn...
Lạc Anh ấp úng lắp bắp, không nói tọn câu.
Lạc Anh đứng bật dậy, giận dỗi hét:
- Dù sao Thông Thiên lão tổ khi dễ ta, rốt cuộc Đồ gia gia có chịu dạy ta không?
- Không phải gia gia không muốn dạy...
Đồ Khai Nguyên chưa nói xong Lạc Anh đã hừ lạnh, châm chọc nói:
- Ta sớm biết đám tự xưng là tông sư trận pháp các ngươi đều bị Thông Thiên lão tổ hù vỡ mật. Ta vốn tưởng Đồ gia gia sẽ không như vậy, giờ mới biết người không khác gì bọn họ, sợ Thông Thiên lão tổ.
Đồ Khai Nguyên nghe Lạc Anh nói không nhịn được nữa, vỗ ghế quát:
- Nhảm nhí! Gia gia cần gì sợ tên khốn Thông Thiên lão tổ? Đừng để gia gia gặp Thông Thiên lão tổ, nếu gặp gia gia bảo đảm sẽ đùa chết tên kia!
- Xì, khoác lác, lúc trước nhiều cao thủ trận pháp các người không thể bắt được người ta giờ không biết ngượng thổi phồng?
Mặt Đồ Khai Nguyên đỏ gay, vội đổi đề tài:
- Ta nói này tiểu Lạc Anh, ngươi đến đây gần nửa năm, đám gia gia của ngươi rất lo, hãy mau về đi. Cứ tiếp tục thế này tu vi của ngươi sẽ haong phế, thứ hạng trong Trung Ương học phủ sẽ rớt xuống.
Lạc Anh bướng bỉnh nói:
- Ta không sợ! Ta nhất định phải học trận pháp, nguyền rủa Thông Thiên lão tổ khốn kiếp. Ngày nào không thành công là ngày đó ta không trở về!
Đồ Khai Nguyên khẽ thở dài:
- Ài, ngươi cần gì như vậy?
- Ta nói được thì làm được, nếu ngươi không dạy ta thì ta tự mình học.
Lạc Anh nói xong bỏ đi.