Mục lục
Thiên Vu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Hóa Phi nhìn thấy Lạc Anh thì ngây người, ánh mắt si mê nhưng rất nhanh gã giấu đi. Thanh niên đi bên cạnh Vũ Hóa Phi cũng ánh mắt si mê, nhưng đối tượng không phải Lạc Anh mà là Tiết Thường Uyển, gã không thèm che giấu nỗi lòng, nhìn chằm chằm vào nàng.

Thanh niên cao gầy nhỏ giọng nói:

- Không ngờ trên thế giới có nữ nhân xinh đẹp tuyệt vời thế này, không uổng là có huyết mạch thiên sứ, thật là đẹp mộng ảo như thiên sứ.

- Biểu ca, tròng mắt sắp rơi xuống, có thấy xấu hổ không vậy?

Lạc Anh trừng thanh niên cao gầy, giới thiệu:

- Thường Uyển, cái tên ngốc này là biểu ca của ta, con lừa trọc đáng ghét.

- Cái gì mà ngốc, lừa trọc? Giới thiệu biểu ca gì kỳ vậy?

Thanh niên cao gầy tằng hắng, rất là lịch sự nói:

- Tại hạ họ Tư Đồ, tên Luật, Tư Đồ Luật là ta. Chắc thiên sứ xinh đẹp là Tiết tiểu thư? Hạnh ngộ hạnh ngộ.

Tiết Thường Uyển gật đầu, cười cười.

Sau khi giới thiệu lẫn nhau, bốn người đi hướng quảng trường truyền tống. Tư Đồ Luật là người khéo nói, kéo chuyện trên trời dưới đất ra nói. Tiết Thường Uyển cười ười. Lạc Anh nghe điếc tai, trừng Tư Đồ Luật.

Lạc Anh trách:

- Ngươi có phiền không vậy? Lải nhải mãi, còn nói câu nào vớ vẩn nữa thì tránh sang một bên đi!

- Biểu muội, sao muội có thể nói chuyện kiểu đó với biểu ca?

Tư Đồ Luật nháy mắt với Lạc Anh ra hiệu nàng cho gã chút mặt mũi trước mặt Tiết Thường Uyển.

- Này, tên ngươi là gì? Vũ Hóa Phi đúng không? Nghe nói thí luyện lần này ngươi bị đánh rớt xuống, là ai ra tay, nói nghe chơi. Là người tên Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu? Hay Hoàng Tuyền, Lãnh Cốc? Thí luyện lần này thật là quái.

Lạc Anh muốn tìm đáp án từ chỗ Tiết Thường Uyển nhưng đến bây giờ nàng còn chưa lấy lại trí nhớ, không rõ trong thí luyện xảy ra chuyện gì.

Câu hỏi của Lạc Anh đâm vào chỗ đau của Vũ Hóa Phi, gã lắc đầu.

Vũ Hóa Phi cười nói:

- Ta không chịu được áp lực quan thứ mười ba nên rút lui.

- Hình như không phải.

Lạc Anh không chừa mặt mũi cho Vũ Hóa Phi, nói:

- Tuy ta không có mặt ở đó nhưng nhiều người đều nhìn thấy lúc ngươi truyền tống xuống có mấy oai vũ chi hồn rượt theo, làm sao có chuyện không chịu nổi áp lực nên bỏ cuộc? Rõ ràng ngươi bị người đánh rớt xuống. Mọi người đều nói một trong Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu bị một trong hai Hoàng Tuyền, Lãnh Cốc đánh rơi xuống, ngươi cũng vậy sao? Là ai trong hai người kia ra tay?

Biểu tình Vũ Hóa Phi lúng túng, cười xấu hổ.

Tư Đồ Luật nhắc nhở:

- Biểu muội, sao có thể tùy tiện hỏi thăm chuyện riêng của người ta, thật không lễ phép.

- Ngươi thì có sao?

Lạc Anh bĩu môi nói:

- Cũng lạ thật, sao hỏi ai cũng không nói rốt cuộc người nào ra tay. Sau khi thí luyện, Tịch Nhược Trần bế quan, Mạc Khinh Sầu biến mất, Vân Cảnh Thiên và Hạ Hầu Kích mím môi không nhắc đến việc này. Ngươi cũng vậy, chỉ là thí luyện, tháng thua rất bình thường, có gì mất mặt?

Nếu chỉ là thí luyện, chỉ là vấn đề thắng thua thì Vũ Hóa Phi sẽ không câm như hến. Nhưng Vũ Hóa Phi cảm thấy thua phế vật linh hải đã chết là rất mất mặt, gã ngượng miệng kể ra. Đặc biệt là trước mặt Tiết Thường Uyển thì Vũ Hóa Phi càng không thể nói mình bị Trần Lạc đánh rơi xuống. Bây giờ Vũ Hóa Phi thầm mừng là không bao nhiêu người biết sư thật gã thua, nếu không thì gã không còn mặt mũi gặp ia.

- Thường Uyển, đến bây giờ ngươi vẫn không nhớ ra sao?

Lạc Anh lại hỏi:

- Lúc đó ngươi từ trên trời giáng xuống, truy sát Hoàng Tuyền thông quan.

Tiết Thường Uyển lắc đầu, nàng không nhớ một chút nào.

- Trời ơi, ta sắp phát điên, không ai nói cho ta biết rốt cuộc là Hoàng Tuyền hay Lãnh Cốc ra tay. Nghe nói tên nào đó cùng Tịch Nhược Trần cách không quyết đấu, đánh Tịch Nhược Trần bầm dập ném xuống rồi kéo lên đánh tiếp, cuối cùng bá đạo tuyên bố thấy Tịch Nhược Trần một lần là đánh một lần. Người đó thật là cuồng ghê gớm.

Tư Đồ Luật ở bên cạnh cười nói:

- Xì, có gì lợi hại? Dù người đó là Lãnh Cốc hay Hoàng Tuyền thì chỉ tạm thời lợi hại. Bây giờ Vũ Hóa Phi đa ngưng tụ ra linh nguyên thuộc tính lôi, chờ đến Trung Ương học phủ sẽ cho hắn biết tay.

- A? Linh nguyên thuộc tính lôi là thuọc tính công kích sắc bén nhất, thuộc tính lôi nào?

Tư Đồ Luật nói thay Vũ Hóa Phi:

- Kim dương xích lôi linh nguyên xếp thứ bảy trong tuộc tính lôi.

Lạc Anh khen thật lòng:

- Thật lợi hại.

Vũ Hóa Phi khiêm tốn nói:

- Ta chỉ may mắn.

- Ha ha ha ha ha ha! Hóa Phi, ta tin tưởng ngươi dựa vào kim dương xích lôi linh nguyên chờ khi vào học phủ chắc chắn sẽ đánh bại người kia.

Vũ Hóa Phi không nói với ai chuyện gã bị Trần Lạc đánh bại, bao gồm phụ mẫu.

- Ta thấy không ổn.

Lạc Anh nhún vai, tạt gáo nước lạnh:

- Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu đều ngưng tụ linh nguyên thuộc tính, bọn họ còn thức tỉnh huyết mạch nhưng kết quả thì sao bị tên kia đánh suýt chết.

- Biểu muội nói kiểu gì kỳ vậy? Ai nói cho ngươi biết người dánh bại Hóa Phi và đám Tịch Nhược Trần là cùng một người?

- Chẳng phải mọi người đều nói vậy sao?

- Về vấn đề này thì Vũ Hóa Phi không biết, bởi vì khi đó gã đã bị đánh xỉu rơi xuống, không biết tình hình bên trên. Vũ Hóa Phi không tin Trần Lạc có bản linh đánh Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu tơi tả. Tuy Trần Lạc có thập chuyển linh lực rất mạnh nhưng không cường đại đến mức đánh bại Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu. Vũ Hóa Phi suy đoán có lẽ là Hoàng Tuyền hoặc Lãnh Cốc đã làm chuyện này.

Bốn người đi tới quảng trường truyền tống, chỗ này đông nghẹt người, tất cả đều chạy đi Tùng Lâm Tiểu linh Giới xem thịnh huống ma thú triều bái.

Tiết Thường Uyển bỗng nhiên dừng bước, kêu một cái tên:

- Trần Lạc?

Nghe cái tên này Vũ Hóa Phi biến sắc mặt. Tư Đồ Luật không biết Trần Lạc là ai, biểu tình mờ mịt. Lạc Anh trợn to mắt nhìn bốn phía.

Lạc Anh hỏi:

- Đâu? Trần phú ông ở đâu?

Lạc Anh trông thấy bóng dáng quen thuộc trong đám người, khóe môi cong lên tinh nghịch.

Lạc Anh nói với Tiết Thường Uyển:

- Trần phú ông chưa từng thấy bộ dạng của ta, để ta đi qua đùa hắn.

Trần Lạc không phải người thích góp vui, có lẽ ma thú triều bái rất đồ sộ nhưng người đi xem quá nhiều. Mỗi vực, mỗi tòa thành thị đều có truyền tống trận đi Tùng Lâm Tiểu linh Giới, chắc chắn sẽ là biển người tràn vào. Trần Lạc lười chen lấn, có thời gian đi sưởi nắng còn hơn.

Trần Lạc đi Tùng Lâm Tiểu linh Giới là đã bàn bạc từ trước với Úy Thiên Long, bởi vì trận tượng luyện chế Hỏa Vân tinh hoa nằm trong đó. Lúc trước Trần Lạc đi vội vàng, bày trận pháp không hoàn chỉnh, lỡ bị người phát hiện thì không hay. Trần Lạc định dời trận pháp luyện chế Hỏa Vân tinh hoa đến Huyền Hoàng thế giới, giải quyết vấn đề.

Trần Lạc đang xếp hàng vào truyền tống trận chợt nghe sau lưng có thanh âm quyến rũ tận xương.

- Anh đẹp trai, ta có thể kết bằng hữu với ngươi không?

A?

Trần Lạc nghi hoặc xoay người lại, thấy một mỹ nữ quyến rũ, sợi tóc đỏ, mắt hút hồn người, khuôn mặt cực kỳ yêu diễm, nụ cười đầy hấp dẫn.

Trần Lạc biến sắc mặt, kinh kêu:

- Là nàng!

Lạc Anh đứng đối diện vì đùa giỡn Trần Lạc mà ra vẻ quyến rũ, mong chờ hắn sẽ say mê mình. Lạc Anh không ngờ Trần Lạc chẳng những không bị nàng quyến rũ mà biểu tình giật mình như thấy lệ quỷ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK