Những chuyện này đều khiến người cực kỳ kính nể, hơn nữa Trần Lạc đánh vỡ cục diện huyết mạch xưng bá, ấn ký xưng hùng trong Trung Ương học phủ. Cho đến này huyết mạch, ấn ký thức tỉnh giả chiếm nhiều danh sách, bất cứ cuộc thi đấu nào hễ có thức tỉnh giả là người khác chỉ có giương mắt ngó. Bởi vì người thức tỉnh huyết mạch, ấn ký quá mạnh, thậm chí vu sư cao cấp thấy bọn họ còn phải đi đường vòng chứ nói gì đệ tử bình thường?
Nhưng Trần Lạc xuất hiện một tiếng rống khiến mười bốn vu sư cao cấp chết đi sống lại cho mọi người nhìn thấy hy vọng, như tìm được tín ngưỡng. Bọn họ vô cùng mong chờ Lạc gia có thể hóa mục nát thành thần kỳ đánh tơi bời đám huyết mạch, ấn ký thức tỉnh giả.
Cho nên trận quyết đấu này khiến người đặc biệt mong chờ, Trần Lạc, Quý Trường Diệu chưa ra sân trên khán đài đã hét chói tai. Nhiều người rất mong đợi trận đánh nhau này, vì mọi người phát hiện tuyển thủ vào trăm cường đều đang xem cuộc chiến, đúng vậy, toàn bộ. Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần, ngay cả Hoàng Tuyền điệu thấp nhất cũng xuất hiện. Tất nhiên hai nữ thần có quan hệ mập mờ với Trần Lạc đã có mặt.
Lạc Anh mặc hở ngực, vái dài, sợi tóc đỏ, thân hình yêu kiều, khuôn mặt quyến rũ. Lạc Anh ngồi trên ghế dài bắt chéo chân, cắn hạt dưa.
Lạc Anh cười nói:
- Trần phú ông bình tĩnh thật, đã mấy ngày mà không tìm chúng ta.
Tiết Thường Uyển áo trắng hơn tuyết, ba ngàn sợi tóc đen, khuôn mặt tuyệt đẹp không tỳ vết. Tiết Thường Uyển ngồi trên ghế dài, chống cằm suy tư.
Tiết Thường Uyển hỏi:
- Có khi nào hắn biết là chúng ta đang hù hắn không?
- Không thể nào, Hồng lão đầu nnhi cho bọn họ uống 'Lão ma đầu', loại rượu này độ nồng mạnh, uống một hơi linh hồn sẽ say. Đêm đó Trần phú ông say ngất ngư, ta nhéo hắn mấy cái còn không biết. Huống chi lúc hắn tỉnh dậy không nhớ gì đúng không?
- Đúng vậy! Bộ dạng của hắn không giống giả bộ.
Tiết Thường Uyển nhớ lại tình cảnh hôm đó, mỉm cười nói:
- Cái tên đó ranh ma, hôm đó ta rơi nước mắt nhưng không lừa được hắn. Dù hắn ra vẻ bình tình nhưng ta đoán trong lòng hắn phát điên, ha ha ha ha ha ha!
- Chúng ta phải nghĩ cách hù Trần phú ông nếu không vĩnh viễn đừng hòng moi được gì từ miệng hắn.
- Hù sao?
- Thì nói đêm hôm đó hắn uống nhiều, say rượu loạn tính hiếp ngươi? Dù gì hắn không biết hôm đó đã làm cái gì, chúng ta bắt chặt điều này đòi hắn chịu trách nhiệm...
- Chết đi!
Tiết Thường Uyển lườm Lạc Anh, bực mình nói:
- Sao phải là ta? Sao ngươi không nói mình bị hắn làm, kêu hắn chịu trách nhiệm với ngươi?
- Ngươi đẹp như tiên nên chắc chắn là hiếp ngươi.
- Ngươi mặt mũi quyến rũ lại dâm, hiếp ngươi mới đúng.
Lạc Anh ôm bụng cười:
- Ha ha ha ha ha ha!
Lạc Anh nhún vai nói:
- Được rồi, vậy nói Trần phú ông đã hiếp ta.
- Sau đó?
- Sau đó...
Lạc Anh trầm ngâm nói:
- Sau đó bắt hắn chịu trách nhiệm, mua đồ ăn ngon cho ta, mời ta ăn tiệc lớn. Dù sao hắn là nhà giàu, xài tiền bao nhiêu cũng không hết.
Lạc Anh nhớ đến Trần phú ông móc ra chí tôn lệnh của Thiên Khải thương các là nàng hâm mộ, ghen tỵ.
- Chẳng phải chúng ta muốn moi bí mật của hắn sao? Tại sao ngươi cứ nghĩ đến ăn haoì vậy?
- Cô nương ngốc, ngươi đừng quên chúng ta đánh cuộc thua, còn thiếu Trần phú ông một việc, quỷ mới biết hắn muốn gì. Lỡ hắn đòi ta ngủ chung thì ta phải đi thật sao?
Lạc Anh đổi đề tài:
- Nhưng nghĩ lại thì Trần phú ông khá hợp khẩu vị của ta, tính cách, thái độ đều là loại ta thích, nếu hắn kêu ta cùng ngủ không chừng ta sẽ đồng ý.
Lời của Lạc Anh làm tim Tiết Thường Uyển đập nhanh, nàng biết chắc Lạc Anh sẽ làm được chuyện này. Lỡ như hai người đó củi khô lửa bốc thì sao? Tiết Thường Uyển không biết, nàng biết mình yêu Trần Lạc nhưng chỉ chôn tình cảm trong lòng, vì nàng không biết hắn nghĩ gì. Kêu Tiết Thường Uyển nói cho Lạc Anh nghe? Với tính cách của Lạc Anh sẽ làm ầm ĩ mọi người đều biết.
Nếu hai người yêu nhau có bị người biết cũng không sao, Tiết Thường Uyển không quan tâm. Nhưng Trần Lạc đáng ghét chưa từng tỏ vẻ gì, cứ như gầnv như xà làm nàng rất ghét. Tiết Thường Uyển cảm giác Trần Lạc rất bí ẩn, bí ẩn đến nỗi tùy thời biến mất.
Thấy Lạc Anh trầm ngâm, Tiết Thường Uyển nghi hoặc hỏi:
- Anh Tử, ngươi đang nghĩ gì?
- Ta chợt phát hiện một chuyện rất lạ.
- Chuyện gì?
- Mới rồi nói tính cách Trần phú ông nên ta nhớ lại từ lúc gặp hắn tới nay, phát hiện cá tính của tên này, ngay cả giọng điệu nói chuyện đôi khi giống người kia.
- Người nào?
- Thì là tên khốn kiếp thích chơi trò biến mất ta đã nói với ngươi!
- Thông Thiên lão tổ?
- Trừ hắn ra còn ai?
Lạc Anh nheo mắt suy nghĩ cẩn thận, càng nghĩ càng giống.
- Không lẽ ngươi nghĩ Trần Lạc là Thông Thiên lão tổ?
- Khả năng rất thấp, nhưng ta khẳng định một điều.
Lạc Anh cười khẩy nói:
- Xem ra nhiều năm qua đi khẩu vị của ta không thay đổi, thích nam nhân cùng một loại hình. Ta nhớ Trần phú ông là chòm sao thiên hạt. Bà nội nó, ở thế giới kia ta đã sa đà một lần, lần này tuyệt đối không thể lại lần nữa té ngã trong tay thiên hạ nam khốn kiếp. Không được, sau này ta phải rời xa Trần phú ông chút, loại tiện nam tuyệt thế này ngẫu nhiên đùa giỡn một chút thì được, nếu rơi vào sẽ khiến người tan vỡ.
Tiếng chuông cổ trang nghiêm vang lên biểu thị trận quyết đấu thứ năm chung kết năm mươi hai tiến hai mươi cường thí luyện chiến đấu trong sự mong chờ của mọi người chính thức bắt đầu. Khi Quý Trường Diệu, Trần Lạc vào sân thì tất cả sôi trào.
- Lạc gia! Lạc gia!
- Lạc gia cố lên!
- Lạc gia uy vũ, đánh bại người sói Quý Trường Diệu, trút giận cho chúng ta đi!
- Lạc gia con khỉ! Tên kia cuồng ngạo, vênh váo, trong mắt không người, nên dạy hắn bài học nhớ đời mới đúng!
- Đúng vậy! Tên này khinh nhờn ba vị nữ thần, nên chịu thiên đao vạn quả. Quý học trưởng nhất định phải đả kích bộ dáng kệch cỡm của hắn!
Mấy vạn đệ tử trên khán đài vòng tròn có một nửa gào thét biệt danh Lạc gia của Trần Lạc. Cục diện huyết mạch xưng bá, ấn ký xưng hùng trong Trung Ương học phủ đã kéo dài nhiều năm, mọi người oán những thức tỉnh giả ngày càng sâu. Trần Lạc xuất hiện cho bọn họ nhìn đến hy vọng. Hiện tại mong thấy Lạc gia diễu võ dương oai trong cuộc thi đấu trung cấp, đánh bại những thức tỉnh giả.
Có một nửa người cho rằng từ khi Trần Lạc ra đời thái độ quá càn rỡ, cuồng ngạo. Đánh hình phạt viên, đánh đội trưởng Chấp Pháp Đường là mắt không chứa kỷ luật. Đơn độc khiêu chiến ba, bốn ngàn người trước cửa Long Xà viện là trong mắt không người. Trước Hồng lâu chấn vu sư cao cấp chết đi sống lại là mắt không có trưởng bối. Đùa giỡn hai nữ thần là khinh nhờn. Người không kiêng nể gì, vô pháp vô thiên nên bị tru sát.