Mục lục
Thiên Vu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn là như thế, Niệm Kiều càng chìm trong kích động không thể kiềm chế, phải biết rằng nàng sùng bái Trần Lạc đã lâu, bây giờ được nhìn thấy thần tượng, tự nhiên là hết sức hưng phấn. Bất quá hưng phấn thì hưng phấn, sau hưng phấn thì càng nhiều là tức giận, giận vì sao lúc ở trên đường mình không có nhận ra hắn là Trần Lạc, càng nghĩ càng giận, tức giận đến nện ngực dậm chân.

- Trời ạ, ông trời vì sao muốn dằn vặt ta như thế, gặp được thần tượng tại vực Tây Ách, nhưng không có nhận ra, đáng giận nhất chính là ta vẫn biểu hiện tùy hứng, còn ghét bỏ hắn. Khi ở chùa Cổ Lan vẫn còn coi hắn là gánh nặng, ô ô ô… Làm sao bây giờ, ta vẫn… Muốn bỏ nhà ra đi, muốn chết thôi.

Niệm Kiều hối tiếc không kịp, chỉ muốn đảo ngược thời gian. Thế nhưng, muốn đảo ngược thời gian cũng không chỉ riêng Niệm Kiều, còn có cả Lâm Ngọc Sơn, giờ khắc này hắn thất hồn lạc phách đứng ở đó, cho đến hiện tại vẫn không phục hồi lại tinh thần, hắn cố gắng biểu hiện mình, chứng minh bản thân, khoe khoang thân phận, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, kết quả thành một chuyện cười.

Đúng vậy, là chuyện cười, hắn nỗ lực chứng minh và khoe khoang bản thân, nhưng những thứ đó đặt trước mặt Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh cũng chỉ có thể là một chuyện cười, mặc dù như thế, nhưng hắn vẫn như trước, không phục, rất không cam tâm.

Đặc biệt là những tiếng nghị luận về Trần Lạc trong khắp lầu Vạn Hoa khiến hắn thấy chói tai vô cùng, tàn bạo nói:

- Một tên phế vật mà thôi, không có gì đặc biệt hơn người.

- Lâm Ngọc Sơn, ngươi nói cái gì?

Niệm Kiều coi Trần Lạc là thần tượng số một trong lòng, tự nhiên không muốn nghe có người nói xấu thần tượng của mình.

- Hắn trước sau chịu hai lần thẩm phán, tu vi mất hết, tinh thần hải cũng tán loạn, không phải phế vật thì là gì? Lẽ nào ta nói sai sao?

Lâm Ngọc Sơn sầm mặt, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

- Hừ! Dù tu vi Lạc gia mất hết cũng mạnh hơn ngươi gấp vạn lần, Lạc gia ngay cả Tiểu Thương Thánh Vương, Mộ Vân Không mời cũng dám từ chối, ngươi dám không? Ha ha, ngươi không dám chứ gì? Không phải ngươi không dám mà là căn bản không có cơ hội này, bởi vì tiểu Thương Thánh Vương và Mộ Vân Không căn bản sẽ không mời ngươi, vừa nãy cũng không biết là air a sức lấy lòng tiểu Thương Thánh Vương, kết quả người ta còn mặc kệ đó.

- Ngươi!

Lâm Ngọc Sơn bị Niệm Kiều nói chọc đúng chỗ đau, khiến cho hắn thẹn quá thành giận, nghiến răng nghiến lợi. Nhìn trong lầu Vạn Hoa nhiều người như vậy, hắn hít sâu một hơi, mạnh mẽ nói:

- Sớm muộn sẽ có một ngày ta chứng minh cho mọi người thấy, Trần Lạc ở trước mặt ta chẳng là cái thá gì.

Niệm Kiều đang muốn quát mắng, đột nhiên lầu Vạn Hoa náo động hẳn lên, ngẩng đầu nhìn lại, bất ngờ thấy Trần Lạc và Hiên Viên Đồng từ trong nhã gian đi ra, nhìn hai người một trước một sau rời khỏi, cả đám người trong lầu Vạn Hoa lộ ra một mảnh ước ao ghen tị.

Trước đó thấy Trần Lạc ôm tiểu Mạn Đà La đi vào trong nhã gian, tất cả mọi người đều lo lắng kẻ này sẽ vung ma trảo về phía các vị nữ thần mười năm trước, kết quả đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó. Mới rồi cũng chưa được bao lâu đi, Trần Lạc lại cùng Hiên Viên Đồng một mình rời khỏi, còn đi đâu thì không ai biết, nhưng trong lòng mọi người đang bắt đầu bất an, dù sao Trần Lạc nổi danh phong lưu thành tính, các nữ thần đương đại đều bị hắn xâm phạm một lần, trước sau đầy rẫy vô cùng nghiêm trọng, lúc này hắn và Hiên Viên Đồng một mình rời khỏi, đây chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?

- Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Mạc Khinh Sầu, Hoàng Tuyền, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, các nữ thần đương đại đều bị tiểu tử họ Trần thu vào hết rồi, không có một ai thoát khỏi ma trảo của hắn. Giờ thì tốt rồi, tiểu tử này lại bắt đầu vung ma trảo về phía các nữ thần của chúng ta.

- Còn bắt đầu cái gì? Ma trảo của Lạc gia đã sớm vung tới rồi. Tại thành Thanh Đế lúc trước, hai vị thiên kiêu nữ thần là Hiên Viên Đồng và Cổ Du Nhiên đã bị hắn xâm phạm qua, vừa nãy tiểu Mạn Đà La bị hắn vừa ôm vừa thân, tính ra, mấy vị nữ thần cùng lứa chúng ta đã có Cổ Du Nhiên, Hiên Viên Đồng, tiểu Mạn Đà La bị hắn xâm phạm mất rồi, chỉ còn lại ba vị nữ thần là Tuyết Thiên Tầm, Tri Thu và Nhan Vô Lệ, hi vọng ba vị nữ thần nhất định phải bảo vệ tiết tháo, tuyệt đối không nên lại rơi vào ma trảo tiểu tử họ Trần này.

- Dù cho rất bội phục tiểu tử họ Trần này, nhưng cũng không thể không nói, kẻ này quá phong lưu đi, ngươi nói hắn thông đồng các nữ thần đồng lứa là được rồi, làm gì còn muốn thông đồng với cả các nữ thần đời chúng ta? Lần này thì hay rồi, không còn cách nào, sáu vị nữ thần đã bị hắn thông đồng với ba nàng, cứ chiếu theo tiến độ này, còn được đến đâu?

- Tiểu tử họ Trần này nói ra lá gan thực lớn, bị ông trở thẩm phán thành phế nhân, không đàng hoàng trốn yên đâu đó, còn dám ra đây thông đồng khắp nơi.

- Đúng vậy, hắn chính là loại nam nhân bại hoại trong bại hoại, ông trời thẩm phán hắn hai lần thực sự không oan chút nào, tiểu tử này hoàn toàn đáng kiếp.

- Đúng, tốt nhất lại thẩm phán hắn một lần, trực tiếp thẩm phán hắn bị chết, bằng không thì nữ thần khắp thiên hạ này sẽ bị hắn chiếm sạch. Gặp nhiều kẻ phong lưu, nhưng chẳng ai phong lưu được như hắn, hắn thông đồng thì thông đồng, thông đồng một, hai người là được rồi, tốt xấu gì cũng phải lưu lại cho chúng ta mấy người để ngắm, gia hỏa này thì tốt rồi, mẹ nó dám thông đồng hết sạch, ăn thịt rồi còn không cho chúng ta chén canh, bắt nạt người quá thể.

Rời khỏi lầu Vạn Hoa, Hiên Viên Đồng đi trước dẫn đường, Trần Lạc theo ở phía sau. Dọc theo đường đi ai cũng không nói gì, sau đó thấy Hiên Viên Đồng đi vào khách sạn Duyệt Lai, Trần Lạc suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo vào.

Nói đến khách sạn Duyệt Lai không hổ là khách sạn xa hoa nhất trấn nhỏ biên hoang, vào gian phong căn bản không cần đi qua cầu thang, trực tiếp đưa ra biển số nhà rồi thông qua truyền tống trận truyền tống đến hành lang.

Một lát sau, Hiên Viên Đồng đi vào một gian phong, trong phòng bài biện đơn giản, trang trí đơn sơ, bên trong ẩn chứa linh khí nồng nặc dị thường. Trần Lạc đánh giá gian phòng, sau đó hỏi nàng tìm mình có chuyện gì, kết quả Hiên Viên Đồng đứng ở bệ cửa sổ, ôm hai tay nhìn ra bên ngoài, trầm mặc không nói lời nào.

Trần Lạc cũng không biết nói gì, chỉ có thể tùy tiện nói vài lời, hỏi:

- Một gian phòng trọ không tiện nghi trong khách sạn Duyệt Lai như thế này, ít cũng phải tám mươi tới trăm vạn, ngươi thật xa xỉ.

Thấy Hiên Viên Đồng vẫn trầm mặc không nói chuyện, Trần Lạc do dự chốc lát, hỏi dò:

- Ngươi tìm ta có phải vì chuyện tại thành Thanh Đế trước đó hay không? Nếu như là đúng, ta xin lỗi ngươi, tính tình ta hoạt bát nhanh quên chuyện cũ, ngươi cũng không cần để ở trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK