Hách Thiên Nhai nhíu chặt mày, gã cũng rất khó hiểu.
Hách Thiên Nhai trầm ngâm giây lát, lại nói:
- Hôm nay gọi mọi người đến một là muốn báo cáo tình huống Trần Lạc cho các vị biết. Hai là ta biết mọi người có nhiều tò mò về Trần Lạc, bao gồm ta. Nhưng sau khi Trần Lạc tỉnh lại hy vọng các vị đừng ép hỏi hắn bất cứ chuyện gì. Tuổi Trần Lạc còn nhỏ, liên tục trải qua hai thiên nhiên thẩm phán, đại thương thiên thẩm phán, tâm tính hắn kiêu ngạo, tính cách kiệt ngọa bất thuần. Gặp hai tầng kiếp nạn này e rằng tâm tình Trần Lạc có thay đổi, cảm xúc không ổn định.
Các đại nhân vật gật gù đồng ý với Hách Thiên Nhai. Đừng nói Trần Lạc, dù là các đại nhân vật như bọn họ nếu trải qua thiên nhiên thẩm phán, đại thương thiên thẩm phán dẫn đến tu vi tán loạn cũng muốn chết cho rồi. Người bình thường tuyệt đối không chịu nổi, huống chi Trần Lạc là thanh niên chưa đến hai mươi tuổi.
- Nếu Trần Lạc tỉnh lại không biết phủ chủ dàn xếp hắn như thế nào?
- Đã thông báo Đường tháp chủ trở về, nàng rành thuật phân thân, chờ sau khi nàng về sẽ an ủi tâm linh Trần Lạc, xóa đi bóng ma đại thương thiên thẩm phán mang lại. Trước tiên quan sát Trần Lạc một lúc rồi tính tiếp.
- Đường tháp chủ? Đường Bỉnh Nhiêm?
Nghe tên Đường tháp chủ, không hiểu sao các đại nhân vật trong điện nghị sự biến sắc mặt, biểu tình rất phức tạp, có kiêng dè, sợ hãi, tức giận.
Khóe môi Ngụy đại tổng quản co giật, hỏi:
- Phủ chủ có chắc cần Đường... Đường Bỉnh Nhiêm trở về? Có chắc khiến nàng trấn an tâm linh cho Trần Lạc? Ta công nhận tinh thần của Đường Bỉnh Nhiêm cường đại như biển, hiểu nhiều bí thuật tinh thần lại biết vô số trận pháp thần kỳ, nhưng cá tính nàng quái lạ, lỡ như...
- Đường tháp chủ tham thiền trong phật tháp năm năm, tính cách đã bình tĩnh nhiều. Hơn nữa nhìn khắp thiên hạ chỉ có tinh thần lực như Đường tháp chủ mới xóa đi bóng ma đại thương thiên thẩm phán để lại được.
- Vậy... Đành vậy.
Tuy các đại nhân vật không muốn nhưng phải công nhận Hách Thiên Nhai nói đúng.
- Sau khi các vị trở về hãy truyền lời của ta xuống, không cho ai quấy rầy Trần Lạc. Phải mất một lúc nữa Đường tháp chủ mới trở về, Ngụy tổng quản, mấy ngày nay ngươi phụ trách dàn xếp Trần Lạc.
Ngụy đại tổng quản gật đầu, nói:
- Vâng, phủ chủ.
Ngụy đại tổng quản chợt nghĩ đến điều gì, hỏi:
- Còn lệnh bài tự do...
- Nếu hắn lấy được tất nhiên là thuộc về hắn. Chờ Trần Lạc tỉnh lại hắn muốn làm cái gì thì tùy hắn.
Sau khi họp xong Ngụy đại tổng quản đi theo Bạch Huấn Quang thăm Trần Lạc.
Tuy Bạch Huấn Quang treo chức đại trưởng lão Trung Ương trận tháp nhưng đã ẩn cư nhiều năm, không hỏi thế sự, bạch lão tập trung tham ngộ lĩnh vực trận pháp y thuật đại đạo. Bạch Huấn Quang đã lớn tuổi, bối phạn rất cao. Chính Ngụy đại tổng quản phải tôn kính gọi Bạch Huấn Quang một tiếng Bạch lão.
Khu thứ bảy mươi hai Trung Ương học phủ, đây là một trong những khuvực cao cấp nhất, dù là lão sư, các đại nhân vật nếu chưa được cho phép không thể đi vào. Vì trong khu vực này cư ngụ toàn là cao nhân như Bạch Huấn Quang.
Hoài Sơn sơn mạch là một tòa sơn mạch thoạt trông bình thường, nhưng Ngụy đại tổng quản biết đó là bề ngoài bình thường. Một bông hoa, ngọn cỏ, gốc cây, thậm chí lá cây trong sơn mạch rất có thể là trận pháp cao minh. Bạch Huấn Quang bước lên sơn mạch không lâu sau lão duỗi tay ra như có càn khôn khác, trong khoảnh khắc bước vào một tòa trang viên cổ kính. Ngụy đại tổng quản đi theo Bạch Huấn Quang vào sân, mãi đến hậu viện mới thấy bóng dáng Trần Lạc.
Trần Lạc ngâm người trong ao nước màu trắng ngà, cái ao như tiểu thế giới du li, âm dương biến hóa, ngũ hành diễn biến, rất là thần kỳ.
Ngụy đại tổng quản là đại thần thông vu sư uy phong bát diện nhưng không rành trận pháp, tuy nhiên lão vẫn có kiến thức nhất định. Ngụy đại tổng quản biết đây là một loại y thuật đại trận rất cao minh. Ngụy đại tổng quản nhìn Trần Lạc ngâm trong ao nước, lão phát ra linh thức nhẹ nhàng điều tra, quả nhiên không tra xét được gì. Không có linh hải, không có linh lực, không có linh tức, không gì hết.
- Bạch lão đoán linh hồn của Trần Lạc ra sao?
Trước mắt điều Ngụy đại tổng quản quan tâm nhất là linh hồn của Trần Lạc, chỉ cần linh hồn hắn có hy vọng hồi phục là có khả năng tu luyện lại.
- Cái này...
Biểu tình Bạch Huấn Quang phức tạp, ngần ngừ giây lát sau lắc đầu ý bảo không biết.
Ngụy đại tổng quản định hỏi thêm bỗng có dị biến. Hình như... Hình như Trần Lạc trong ao nước mới nhúc nhích?
Toàn thân Trần Lạc ngâm trong ao nước trắng ngà trong suốt, đầu cũng vậy. Trần Lạc đứng thẳng, hai tay giang ra. Mới rồi Ngụy đại tổng quản thây ngón tay Trần Lạc nhúc nhích, mày giãn ra như muốn mở mắt mà không được. Từng ngón tay Trần Lạc nhúc nhích, mười ngón dần khép lại, rốt cuộc nắm chặt lại. Trần Lạc chợt mở mắt ra.
Đó là đôi mắt sâu thẳm đục ngầu, không có tinh thần phấn khởi như người trẻ tuổi nên có. Đôi mắt cô độc, trầm lắng như lão vu sư ngủ say ngàn năm bỗng thức tỉnh nhìn thế gian xa lạ, như một vị cao tăn đắc đạo nhìn thấu thế tục hồng trần.
Sao có thể như vậy...
Bạch Huấn Quang, Ngụy đại tổng quản ngây người, liếc nhìn nhau, thấy giật mình và ngỡ ngàng trong mắt đối phương.
Trần Lạc mở mắt ra, vạn động tứ chi trong nước dường như đang thích ứng cơ thể. Mắt Trần Lạc nhìn bốn phía, khi thấy Bạch Huấn Quang, Ngụy đại tổng quản đứng gật đó thì giật nảy mình, nổi lên mặt nước.
- Sao... Sao ta...
Giọng Trần Lạc khàn, mãi đến chữ thứ năm mới trở về bình thường:
- Sao ta... ở đây?
- Trần Lạc.
Ngụy đại tổng quản bước tới ngơ ngác nhìn Trần Lạc, hỏi:
- Ngươi cảm giác thế nào?
- Tàm tạm.
Câu trả lời của Trần Lạc làm Bạch Huấn Quang, Ngụy đại tổng quản ngây ngẩn. Cái gì gọi là tàm tạm? Ngươi là người nghịch thiên, bị thẩm phán làm mất hết tu vi, cơ thể bị tổn hại nghiêm trọng, khi tỉnh lại chỉ nói một câu tàm tạm?
Ngụy đại tổng quản định hỏi thêm nhưng Trần Lạc ngắt lời:
- Y phục của ta đâu?
- Y phục?
Ngụy đại tổng quản nhìn hướng Bạch Huấn Quang.
Bạch lão lấy một bộ đồ rộng ra khỏi phòng, không biết là áo của ai. Trần Lạc không để bụng vấn đề đó, hắn ra khỏi ao nước, mặc quần áo đàng hoàng. Trò chuyện mới biết trong thời gian Trần Lạc hôn mê luôn được Bạch lão chữa trị, khi hắn biết hôn mê suốt bảy tháng thì giật nảy mình.
Bởi vì trong không gian hư vọng Trần Lạc luôn cho rằng thời gian không trôi qua bao lâu, trạng thái linh hồn hoàn toàn không cảm nhận được khái niệm thời gian. Trần Lạc không ngờ mình hôn mê thời gian dài như vậy.
Trần Lạc kinh ngạc, Ngụy đại tổng quản, Bạch Huấn Quang càng kinh ngạc hơn.