- Không biết bí mật Huyết tộc của ngươi là thế nào?
Hạ Hầu Kích không nhịn được hiếu kỳ hỏi dò, nhưng Tịch Nhược Trần lại cười không nói.
Hạ Hầu Kích cũng không vội, cứ thế ngồi chờ, cũng không lâu sau, khi Tịch Nhược Trần phẩm xong chén trà thơm kia, hắn cười nói:
- Hạ Hầu huynh đã là đại năng thượng cổ chuyển thế, không biết có nhận thức được vật này hay không?
Dứt lời, trên bàn tay Tịch Nhược Trần bất ngờ xuất hiện một viên ngọc bội quái lạ, Hạ Hầu Kích không rõ vì sao, khi đến gần một chút, vừa nhìn, sắc mặt lập tức sợ hãi thành trắng bệch, kinh sợ nói:
- Ngọc bội kia là… Lẽ nào… Ngươi…
Ngọc bội kia tựa hồ khiến Hạ Hầu Kích vô cùng kiêng kỵ, kiêng kỵ đến mức thanh âm cũng trở nên sắc bén, khó có thể tin được nhìn chằm chằm vào Tịch Nhược Trần.
- Phật dạy, không thể nói…
…
Vực Tây Ách, trang viên Mạn Đà La.
Mấy người Ngự Nương, Hạ Mạt, Tri Thu sốt ruột chờ đợi trong đình viện, đầy đủ mấy canh giờ qua đi, Táng Hoa mới đi ra từ trong phòng, ngồi nghỉ trên chòi hóng mát, xem ra rất là uể oải.
- Hoa tỷ, tình huống Anh Tử thế nào rồi?
Táng Hoa nhắm hai mắt, vỗ vỗ trán, ôn nhu nói:
- Tạm thời thì không ngại, nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi, huyết thống tà phượng của Anh Tử thực sự quá mạnh mẽ, căn bản không có cách nào phong ấn triệt để, hiện tại chỉ có thể phong ấn được ngày một ngày hai, ai.
- Huyết mạch truyền thừa của Anh Tử là từ thần tộc phượng hoàng cổ lão, làm sao lại đột nhiên biến thành phượng hoàng tà ác, lẽ nào có quan hệ với việc nàng điên cuồng?
- Có lẽ là thế, cũng có thể là không.
Táng Hoa than thở, sâu xa nói:
- Bí mật liên quan đến huyết thống thần tộc Phượng Hoàng cổ lão, trong thiên hạ cũng chỉ có một mình Anh Tử biết được.
- Lẽ nào không có biện pháp giải quyết?
- Vấn đề này không ở chỗ chúng ta, mà là ở chỗ chính bản thân Anh Tử, nếu nàng muốn thức tỉnh, không ai có thể ngăn cản, nếu nàng không muốn thức tỉnh, cũng chẳng ai làm gì được.
Táng Hoa lắc đầu một cái, nói:
- Cũng giống như ngươi vĩnh viễn không thể nào đánh thức được một người đang giả bộ ngủ.
- Nếu cho Anh Tử đi gặp Trần Lạc, chẳng phải sẽ khá hơn một chút sao.
Bạch Phiêu Phiêu đề nghị:
- Dù sao nguyên nhân khiến Anh Tử điên cuồng cũng là vì Trần Lạc… Không phải vẫn nói, cởi chuông cần tìm đến người buộc chuông sao?
- Nếu cho Anh Tử gặp Trần Lạc thì sẽ chỉ khiến sự tình càng thêm gay go, càng thêm không thể thu thập, càng không cách nào cứu vãn.
- Tại sao?
- Tại sao? Ta cũng muốn biết tại sao.
Táng Hoa trợn mắt lên, trong con ngươi đều là nỗi bàng hoàng, nói:
- Đại khái có thể là bị vận mệnh trớ chú đi.
Dứt lời, Táng Hoa nhìn về phía Hạ Mạt, Tri Thu, Ngự Nương, nói:
- Mười năm trước, ta đã nói với các ngươi rồi, không nên có bất kỳ quan hệ gì dính dáng với người kia, hiện tại mười năm sau, ta vẫn nói câu này, vĩnh viễn vĩnh viễn không được gặp hắn, khi các ngươi gặp hắn, mãi mãi sẽ vài thời điểm sai lầm, tại điểm điểm sai lầm, gặp phjair người sai lầm. Các ngươi gặp hắn thêm một lần, liền lún sâu thêm một phần, tương lai các ngươi sẽ càng thêm thống khổ, đừng hoài nghi, vĩnh viễn không được hoài nghi những lời này…
- Đây là số mệnh của hắn, khi các ngươi quan hệ dính líu tới hắn, cũng sẽ là số mệnh của các ngươi, ở trong cuộc chiến số mệnh này, hắn có thể thua hay không cũng không biết, nhưng ta biết các ngươi nhất định sẽ thua, hơn nữa thất bại sẽ vô cùng thê thảm.
Hạ Mạt cúi đầu, trầm mặc không nói.
Tri Thu cũng như vậy.
Ngự nương Mạn Đà La mấp máy môi, muốn nói gì lại thôi.
- Mặc kệ nhân quả kiếp trước hay là nhân duyên kiếp này, các ngươi đều không chơi nổi cùng hắn, chơi đến cuối cùng chỉ có một loại kết quả, là thua chính các ngươi vào, hơn nữa không thể thoát thân ra được.
- Ta biết các ngươi đều có bí mật của riêng mình, đối với cái gọi là số mệnh, nhân quả, thiên duyên cũng đều có nhận thức của riêng mình, các ngươi có thể nói bất chấp vì hắn…
Biểu tình Táng Hoa càng nghiêm túc hơn, nói với ba nàng:
- Nhưng một khi gặp gỡ, bất kể ra làm sao nhưng phải nhớ lấy một điều, tuyệt đối không được học theo Anh Tử, các ngươi không phải Anh Tử, càng không phải địa ngục Đường Phi… Cũng đừng mưu tính phá tan lao tù số mệnh, các ngươi không phải Trường Hận trên cửu thiên, cũng không phải Vũ Yêu dưới Thâm Uyên, càng không phải Đường Bỉnh Nhiêm trong đại tự nhiên, cũng không phải đại Mạn Đà La trong Cửu U…
Táng Hoa nói rất rõ với ba người Tri Thu, đây là số mệnh giữa bọn họ và Trần Lạc, các ngươi không nhận cũng phải nhận, không tiếp thu cũng phải tiếp thu, không cần phải nỗ lực giãy dụa, cũng không cần phải nỗ lực không nhận mệnh, không nhận mệnh kết cục cũng giống như Huyết y Đường Phi, sau khi điên cuồng dĩ nhiên đã lạc lối… Còn Lạc Anh hiện tại chính là đang đi theo con đường của Đường Phi khi xưa.
Cũng đừng nỗi lực đi thay đổi vận mệnh, các ngươi thay đổi không được, bởi vì Trường Hận, Vũ Yêu, Đường Bỉnh Nhiêm và đại Mạn Đà La đều đã thử qua, mỗi người các nàng đều là dạng nhân vật thông thiên triệt địa, nhưng kết qura thì sao, cho dù chưa lạc lối, nhưng cũng rơi vào trong luân hồi vô tận, muốn thoát cũng không ra được.
Điều này không khỏi khiến mấy người Ngự Nương không thể nào hiểu được, lẽ nào gặp gỡ Trần Lạc liền thực sự tuyệt vọng như vậy? Không còn con đường nào khác để đi sao?
Khi các nàng hỏi dò, Táng Hoa một lần nữa lắc đầu.
- Ta không biết, cũng không có ai biết, chúng ta chỉ có thể làm duy nhất một điều chính là, vĩnh viễn vĩnh viễn không gặp hắn nữa, tránh hắn càng xa càng tốt…
Lời này nói thì dễ, nhưng bắt tay vào làm thì khó hơn nhiều, ngay cả chính bản thân Táng Hóa cũng hoài nghi mình có làm được hay không, giữa nàng và Trần Lạc cũng có một loại nhân quả kiếp trước, tình cảnh đó vẫn còn rõ ràng trước mắt, nàng không quên được, cũng rất muốn hỏi người đàn ông kia, tại sao ở kiếp trước hắn lại bạc tình như vậy.
- Mấy ngày nay các ngươi không được đi đâu, ở lại đây trông coi Lạc Anh một chút đi, ta đi mấy ngày rồi sẽ trở về.
- Hoa tỷ, ngươi muốn đi đâu?
- Đi Thiên Sơn một chuyến.
- Thiên Sơn? Đi Thiên Sơn làm cái gì?
Đứng lên, Táng Hoa hoang mang nói:
- Nếu như trong thiên địa này có ai biết được con đường này phải đi tiếp như thế nào, như vậy người đó nhất định là Nữ Vu, chăm sóc Anh Tử cho tốt, ta đi một chút rồi sẽ trở lại.
Dứt tiếng, Táng Hoa dĩ nhiên biến mất.