Mục lục
Thiên Vu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xông vào Tịch Diệt điện, Trần Lạc đi tới một gian điện phủ rộng rãi, đây tựa hồ là một gian điện phủ đi, vì dù sao hắn cũng không biết, bởi vì sau khi đi vào liền phát hiện cả tòa điện phủ phảng phất nhưu đang diễn biến diễn hóa, tưa như một trận pháp ẩn chứa mênh mông phật pháp vô thượng, khiến hắn nửa bước khó đi, chỉ hơi bất cẩn một chút, quỷ mới biết có bị loại diễn biến này xé thành mảnh vỡ hay không. Cùng lúc đó, Tuyết Thiên Tầm cũng xông vào, khi nàng thấy được Trần Lạc, đang muốn động thủ, bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì nàng cũng phát hiện cả tòa điện phủ này đang trong quá trình diễn biến diễn hóa.

Hai người cách nhau chừng ba thước, cũng không ai dám nhúc nhích. Trần Lạc nỗ lực dùng linh thức tra xét, phát hiện cái gì cũng không cảm ứng được, cũng giống như bên ngoài Tịch Diệt điện, bất luận dùng mắt thường hay linh thức đều không thể thấy, nghĩ tới nghĩ lui đành tiếp tục cẩn thận từng ly từng tí một tiến vào bên trong dò xét. Khi hắn bắt đầu tiến vào bên trong, Tuyết Thiên Tâm cũng bắt đầu chuyển thân.

Điện phủ diễn biến diễn hóa giống như vô số dòng xoáy, nhất định phải bước đi căn cứ theo ảo diệu diễn biến diễn hóa, một khi đi ngược chiều, hậu quả khó mà tưởng tượng được. Còn may, Trần Lạc trước đó ngộ được một vết thiên cơ, ít nhiều cũng hiểu được chút về phật pháp, hơn nữa hắn ngộ được pháp tắc tự nhiên trong lúc quan sát diễn biến diễn hóa ở bên ngoài, có điều kiện như vậy nên Trần Lạc bước đi vẫn tính là thuận lợi, dĩ nhiên đi tới trung tâm điện phủ, tựa hồ Tuyết Thiên Tầm cũng không chậm, thậm chí còn nhanh hơn hắn một chút.

Trần Lạc liếc mắt nhìn Tuyết Thiên Tầm, kinh ngạc trong lòng hiện rõ trên sắc mặt. Hắn biết mình sở dĩ có thể đi tới đây hoàn toàn là dựa vào một vết thiên cơ và một đạo diễn biến pháp tắc đại tự nhiên, dù vậy vẫn như đi trên băng mỏng, đi một chút dừng một chút, tình cờ vẫn không thể không lui về phía sau. Nhưng nàng này thì khác, một bước bước ra, hơi dừng lại một chút sau đó lại bước ra một bước, xem ra rất thuận lợi, không biết nàng này dựa vào cái gì đây?

Tu vi? Không, không phải. Bên trong Tịch Diệt điện đang diễn biến diễn hóa này, tu vi gì đi nữa cũng chỉ để bày cho đẹp, căn bản không có nơi sử dụng.

Trần Lạc kinh ngạc nhìn Tuyết Thiên Tầm, Tuyết Thiên Tầm làm sao không thế, hơn nữa so ra nàng càng kinh ngạc lẫn nghi hoặc hơn Trần Lạc nhiều. Trần Lạc không biết diễn biến diễn hóa phật pháp là gì, nhưng Tuyết Thiên Tầm biết, đây là một loại phật diễn tự nhiên bác đại tinh thâm, trong phật pháp gọi là Vô Lượng diễn, là lấy phật pháp làm gốc, dẫn dắt đại tự nhiên tiến hành diễn biến diễn hóa vô cùng tận. Nàng không chỉ biết, hơn nữa còn nghiên cứu qua, càng tìm hiểu một trong tứ đại kinh phật trong đám mây, lúc này mới có thể đi tới như thường bên trong Tịch Diệt điện.

Nhưng gia hỏa này tại sao cũng có thể, nhìn hắn đi một chút dừng một chút, rẽ ngang rẽ dọc hiển nhiên không biết đây là phật pháp Vô Lượng diễn, quỷ dị chính là, gia hỏa này cứ như vậy chuyển đông chuyển tây chạy đến đây, không có suy nghĩ nhiều, tiếp tục tiến lên. Chỉ là khi nàng đi tới bên trong Tịch Diệt điện thì ngạc nhiên ngây ngẩn cả người. Phía sau, Trần Lạc rất là buồn bực, không biết tình huống phía trước là thế nào, thật vất vả đuổi theo Tuyết Thiên Tầm, nhưng hắn thấy phía trước là một vách tường, trên vách tượng có phác họa một chữ phật thật lớn, chữ phật này ẩn chứa ảo diệu gì thì hắn không biết, cũng không có thời gian nghĩ, bởi vì bên dưới chữ phật kia có một người, là một lão hòa thượng khoác áo cà sa.

Lão hòa thượng tuy rằng khoác áo cà sa nhưng vẫn không cách nào che giấu thân thể gầy guộc trơ xương của hắn, hắn ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, trên gương mặt chỉ có da bọc xương hằn đầy những nếp nhăn, như lớp vỏ sần sùi khô cứng trên thân cây già cỗ, đầu hơi cúi xuống, hai tay kết hình chữ thập để ở trước ngực.

Không phải là người. Đây là cảm giác đầu tiên của Trần Lạc, chí ít lão hòa thượng không có thân thể, bởi vì hắn phát hiện thân ảnh lão hòa thượng cũng diễn biến diễn hoa như cả tòa Tịch Diệt điện, nhìn rất hư vô mờ mịt, vặn vẹo mơ hồ như sương khói.

Hắn chết rồi chứ? Có lẽ là vậy, bởi vì linh thức không thể tra xét, Trần Lạc cũng không cách nào phân biệt, chỉ cảm giác trên người lão hòa thượng này tựa hồ không có chút sinh cơ nào. Hắn không biết lai lịch tòa di tích cổ này, cũng không rõ ràng nơi đây đã phủ bụi bao lâu, bất quá căn cứ theo kinh nghiệm suy đoán, hẳn là không dưới nghìn năm, thậm chí càng dài hơn. Giờ khắc nà thấy thân thể lão hòa thượng cũng đang diễn biến diễn hóa, một lần nữa không khổi kinh thán phật pháp ảo diệu.

Tuyết Thiên Tầm biết tòa di tích này là chùa Cổ Lan tại thời đại thượng cổ phật môn, nàng nhìn chằm chằm lão hòa thượng diễn biến diễn hóa, giống như đang hoài nghi điều gì đó, lại giống như có chuyện gì khiến nàng không cách nào xác định được, sau dó nàng đưa mắt nhìn về chữ phật lớn trên vách tường, chỉ nhìn thoáng qua, thần tình lành lạnh nhất thời mừng rỡ, ntgay cả đôi mắt đẹp vốn luôn ngạo thị nhìn xuống kia cũng không thể che giấu vẻ hưng phấn trong lòng.

Trần Lạc quan sát lão hòa thượng một lúc, chỉ chốc lát sau liền không còn hứng thú, tiếp đó cũng nhìn về chữ phật lớn trên vách tường đối diện.

Vừa nãy toàn bộ lực chú ý đều bị lão hòa thượng hấp dẫn, giờ khắc này cẩn thận nhìn vào chữ phật trên vách tường, rất nhanh liền chìm dần vào trong đó, bị phật pháp vô thượng ẩn chứa trong chữ phật này hấp dẫn, hắn cứ nhìn như thế, cảm ngộ như mê như say, không biết qua bao nhiêu lâu, linh hồn Trần Lạc bỗng nhiên chấn động, như thế hồ quán đỉnh, bởi vì hắn phát hiện ra bên trong chữ phật này dĩ nhiên ẩn chứa một bộ kinh phật.

Đại Tịch Diệt Độ Ách Kinh? Cái tên này nghe thật quen thuộc, vẫn nhớ mang mang tại tàng thư tháp trong học phủ trung ương từng xem qua một ít điển tịch, trong đó có nhắc qua thiên hạ tứ đại kinh phật là: Đại Tự Tại Vô Lượng kinh, Đại Từ Bi Bồ Tát kinh, Đại Bàn Nhược Quan Tâm kinh, Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh.

Ẩn chứa bên trong chữ phật này lẽ nào chính là Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh, một trong thiên hạ tứ đại kinh phật?

Không biết, Trần Lạc cũng không cách nào phán đoán thật giả, chỉ là khi hắn nhớ tới trong điển tịch liên quan Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh có ghi chép thì không khỏi ngạc nhiên sâu sắc, bởi vì trong điển tịch ghi chép thì Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh thuộc về một tòa thắng địa phật môn là chùa Cổ Lan trong thời đại thượng cổ, nếu như đây thực sự là Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh, chẳng phải nói tòa di tích cổ này chính là chùa Cổ Lan?

Nơi này dĩ nhiên là di tích thượng cổ!

Năm đó Trần Lạc si mê trận pháp, cũng từng xông vào không ít di tích cổ, nhưng chưa bao giờ được tiến vào di tích thượng cổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK