Khoan, bạn gái?
Ai là bạn gái của Trần Lạc? Lại còn xa xôi ngàn dặm đến tìm hắn?
Trong tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, Trần Lạc đặt ghế xuống cạnh một cái bàn, người ngồi đây không ai khác hơn là Hạ Mạt được tiếng nữ thần, và đại tỷ Trung Ương trận tháp Bạch Phiêu Phiêu. Trong hai người này ai là bạn gái của Trần Lạc? Chẳng lẽ là Hạ Mạt? Phía trước nghe nói sau khi Trần Lạc thức tỉnh đã cua nữ thần này, tin đồn là thật sao? Nữ thần của công chúng có mập mờ với Trần Lạc?
Mọi người nhìn cảnh tưởng này không kịp phản ứng. Bạch Phiêu Phiêu, Hạ Mạt ngây người tại chỗ, nhìn Trần Lạc trân trân. Mấy người khác cũng vậy. Hai thanh niên ngồi trong góc biểu tình quái dị.
Một người cong lưng nhai đồ ăn, vừa ăn vừa than hở:
- Lạc gia chơi chiêu này cao thật, xứng là thần hồ kỳ kỹ. Ta thấy bực thay cho Triều Hưng Tu, vốn tên này chụp mấy cái mũ buộc Lạc gia ngồi vào ghế vàng. Lạc gia thật sự ngồi, không chỉ ngồi còn buộc Triều Hưng Tu tặng ghế cho hắn. Chưa xong, Lạc gia khiêng ghế vàng chuyển tới chỗ khác, vậy là không chỉ giải vây cho mình còn trấn lột được cái ghế, không bị người chê trách. Tiểu đệ phụ sát đất.
Thanh niên nho nhã ngồi ngay ngắn bên cạnh, tay phẩy quạt, nở nụ cười tôn kính nói:
- Đây chính là Lạc gia, không chỉ làm ra sự tích đien cuồng nghịch thiên mà đi vang dội cố kim, bất chấp thân phận, danh tiếng làm ra chuyện tép riu gian lận lừa gạt. Đây là người hiểu hưởng lạc, sống tiêu sái, khiến người hâm mộ.
Thanh niên bên cạnh bĩu môi nói:
- Nhưng Lạc gia thật tình, chơi trò cong cong quấn quấn với Triều Hưng Tu làm gì? Lạc gia ngồi ghế vàng thì sao? Dù sao Triều Hưng Tu nói là thành ý của hắn, các đại nhân vật Kim Thủy Vực cũng không tỏ vẻ bất mãn gì.
- Sự việc không đơn giản như ngươi nghĩ.
Thanh niên nho nhã nhẹ giọng nói:
- Nếu Lạc gia ngồi ở đó tương đương bị người chụp mũ, bất cứ ai có mặt đều lấy lý do hắn bất kính với các đại nhân vật để ra tay, đây là thứ yếu. Mặt ngoài thì các đại nhân vật Kim Thủy Vực không phản đối gì nhưng đó mặt ngoài, bọn họ nhiều ít ngại tài phú hùng hậu của Triều Hưng Tu nên buộc phải phụ họa. Có lẽ Lạc gia nhìn ra điều đó nên mới không ngồi ở ghế chính, cũng là vì chừa chút mặt mũi cho các đại nhân vật Kim Thủy Vực.
- Ra là vậy, hèn gì Lạc gia kéo Hạ Mạt làm bạn gái cần hắn ở bên làm lý do chặn miệng Triều Hưng Tu.
Thanh niên bề ngoài hơi lôi thôi nhét trái cây vào miệng, nói:
- Lạc gia tạo lý do đó thì Triều Hưng Tu chỉ có thể giương mắt nhìn, hắn không thể ở trước mặt nhiều người ngăn cản Lạc gia đến với bạn giá, vậy là Lạc gia được giải vây. Nhưng danh dự của Hạ Mạt nữ thần bị Lạc gia làm bẩn.
- Ta nhớ lúc Lạc gia say rượu có nói một câu, hắn nói không có yêu thích gì khác ngoài rảnh rỗi đùa giỡn mỹ nữ, giờ xem ra là thật.
- Ha ha ha ha ha ha! Nói đến thì Lạc gia thật tình, hắn không sợ Hạ Mạt đột nhiên đứng dậy thanh minh, vạch trần lời nói dối của hắn sao? Nếu Hạ Mạt làm vậy là sẽ cho Triều Hưng Tu cơ hội.
Thanh niên nho nhã lắc cây quạt, dịu dàng nói:
- Hạ Mạt sẽ không làm điều đó.
- Tại sao? Xem biểu tình của Hạ Mạt dường như không ngờ Lạc gia sẽ chơi chiêu này. Người ta dù gì là cô nương, Lạc gia ở trước mặt bao người nói Hạ Mạt là bạn gái của mình chẳng khác nào làm hỏng danh dự của người ta.
Thanh niên nho nhã cười khẩy nói:
- Lạc gia có chỉ tên nói là Hạ Mạt sao?
- Hình như là vậy, Lạc gia chỉ nói làm bạn với bạn gái nhưng không nói là Hạ Mạt, rất có thể là Bạch Phiêu Phiêu?
- Đây là chỗ cao minh của Lạc gia, hắn nói mơ hồ mọi người cho rằng người đó là Hạ Mạt. Nhưng vậy thì sao? Dù Hạ Mạt không muốn vẫn phải phối hợp với Lạc gia. Muốn thanh minh? Thanh minh như thế nào? Lạc gia không nói thẳng tên, nếu Hạ Mạt đứng ra thanh minh thì hơi tự mình đa tình, nếu Lạc gia nói thẳng là người khác thì Hạ Mạt mất hết mặt mũi.
Nghe thanh niên nho nhã phân tích xong thanh niên bề ngoài lôi thôi thở dài, lắc đầu, nói:
- Không biết đầu óc Lạc gia như thế nào, nếu hắn mà độc ác là dư sức đùa chết người, không chết cũng chỉ nước giương mắt nhìn, cho ngươi ăn mấy trái bồ hòn, không có chút cách đối phó.
Thanh niên nho nhã càng nói càng khâm phục thủ đoạn của Trần Lạc:
- Cho nên Lạc gia chính là Lạc gia, cho dù tu vi mất hết, bằng vào thủ đoạn cũng có thể trị chết người.
Như thanh niên nho nhã, thanh niên lôi thôi đã nói, Trần Lạc kéo ghế vàng làm bạn với bạn gái từ ngàn dặm xa xôi đến, Triều Hưng Tu chỉ có thể giương mắt ngó. Nếu không thì làm sao? Tiếp tục ép Trần Lạc ngồi vào ghế chính? Đây là điều không thể. Cuối cùng Triều Hưng Tu đành mặc Trần Lạc ngồi chỗ đó, gã tức giận tuyên bố lễ mừng chính thức bắt đầu.
Cái ghế vàng làm bằng lôi nhật kim tinh dài hai thước, Trần Lạc ngòi trên đó, bắt chéo chân rất là nhàn nhã. Hạ Mạt thì ánh mắt phức tạp nhìn Trần Lạc, là ánh mắt tức giận và không cam lòng.
Đúng vậy, bây giờ Hạ Mạt rất tức giận, không cam lòng, bực bội.
Vừa rồi Hạ Mạt kinh ngạc thủ đoạn của Trần Lạc cao, nàng đang đoán hắn sẽ dùng lý do gì khiến Triều Hưng Tu không thể bắ bẽ hắn dời ghế vàng đi, nhưng không ngờ hắn nói muốn làm bạn với bạn gái, cuối cùng kéo ghế ngồi bên cạnh nàng.
Trần Lạc có ý gì?
Ai là bạn gái của Trần Lạc?
Hạ Mạt phát hiện mọi người ánh mắt quái dị nhìn mình, nàng biết chắc bọn họ hiểu lầm. Hạ Mạt định đứng dậy thanh minh nhưng lại cảm thấy không ổn, bởi vì Trần Lạc không chỉ tên nói họ nàng là bạn gái của hắn, nếu thanh minh thì hơi tự kỷ. Lỡ như Trần Lạc trả đũa thì chẳng phải là nàng... Hạ Mạt nghĩ đến đây nhận ra một sự thật, đó là vô hình trung nàng bị Trần Lạc lợi dụng làm lá chắn, là không có dấu vết, không cho ngươi có cơ hội chất vấn, phản bác, vì ngươi càng nói sự việc càng tệ hại.
- Sao có thể như vậy?
Hạ Mạt càng nghĩ càng khó chịu, Trần Lạc dựa vào cái gì lợi dụng nàng? Hạ Mạt xấu hổ nói ra khỏi miệng, vì hỏi là sai ngay.
Quả nhiên khi Hạ Mạt mở miệng, Trần Lạc chớp mắt ngu ngơ hỏi:
- Có chuyện gì?
- Chuyện ngươi làm mà ngươi không biết?
Thấy Trần Lạc giả ngu làm Hạ Mạt hận ngứa răng.
- Này họ Trần, ngươi giả ngốc gì? Ai là bạn gái của ngươi a, tại sao lấy Mạt Mạt làm lá chắn? Ta biết ngươi cũng là vì bất đắc dĩ đối phó Triều Hưng Tu mới làm vậy, nhưng ngươi không thể nói Mạt Mạt là bạn gái của ngươi, lại còn xa xôi ngàn dặm chạy đến tìm ngươi? Ta phi, ngươi mặt dày quá, hơn nữa...