- Muốn có tư cách nhảy ra nhân chi pháp tắc đúng là trước hết thành tựu nhân bảng, nhưng làm được rồi không có nghĩa là sẽ vấn đỉnh vương tọa.
- Xin Kim lão chỉ điểm cho.
Trần Lạc đến vô tận hải vì muốn nhảy ra nhân chi pháp tắc, nên hắn rất muốn tìm hiểu kỹ điều này.
- Là thế này, Trần công tử, khi Nhân Linh chi tháp mở ra cũng là một trong những lúc vô tận hải thịnh thế. Khi đó Hành Giả nhiều vô số kể sẽ tụ tập tại Nhân Linh chi đô. Vì Nhân Linh chi tháp mở ra ý nghĩa sẽ sinh ra một số Hành Giả nhân bảng, cũng có thể sẽ sinh ra nhân chi vương tọa. Sinh ra Hành Giả nhân bảng tức là rất có thể nhảy ra nhân chi pháp tắc thành tựu Địa Vu, sinh ra nhân chi vương tọa nghĩa là nhân chi pháp tắc sẽ thêm một vương tọa.
- Thì ra là vậy. Thế thì trong Nhân Linh chi tháp làm sao thành tựu cái tên trong nhân bảng?
- Cái này... Nói một, hai câu khó thể rõ ràng, khi đó Trần công tử vào Nhân Linh chi đô sẽ biết.
- Khi nào Nhân Linh chi tháp mở ra?
- Tám mươi mốt năm mở ra một lần.
- Tám mươi mốt năm mở ra một lần?
Trần Lạc kinh ngạc kêu lên:
- Cách lần sau Nhân Linh chi tháp mở ra khoảng bao nhiêu năm?
- Nhanh, gần mười năm nữa, chính xác hơn là còn chín năm.
Trần Lạc tính ngày, trong vòng chín năm đủ cho hắn đến Nhân Linh chi đô.
Úy Y Nhi vỗ vai Trần Lạc:
- Tiểu tử mặt trắng.
Úy Y Nhi cười trêu:
- Nghe ý của ngươi thì định xông Nhân Linh chi tháp?
- Như thế nào? Không được sao?
- Xì, chỉ bằng vào ngươi?
Úy Y Nhi trừng Trần Lạc:
- Ngươi không nhìn xem hiện tại nhân chi pháp tắc còn mấy vương tọa? Chỉ còn chín vương tọa, là tam hoàng, lục tôn vương tọa lợi hại nhất tám mươi mốt vương tọa, ức vạn năm qua chưa có ai vấn đỉnh. Tay mơ mới đến như ngươi mà mơ vấn đỉnh? Thật gan dạ.
- Vấn đỉnh vương tọa? Ta không hưéng thú với thứ này, chỉ cần thành tựu danh trong nhân bảng là được.
- Coi như tiểu tử mặt trắng biết tự lượng sức, nhưng ngươi nghĩ thành tựu danh trong nhân bảng dễ dàng sao?
Úy Y Nhi hếch cằm, nhai trái cây nói:
- Tuy rằng bản tiểu thư nhìn không ra tu vi của ngươi cao bao nhiêu nhưng cùng lắm là chân nhân tu ra bản thủy. Cho ngươi biết, đừng nói ngươi là chân nhân, dù ngươi là thượng nhân tu ra bản sơ chi nguyên thì vào Nhân Linh chi tháp chỉ có nước bị đánh.
- Có cần khoa trương vậy không?
Trần Lạc bực mình, nhân chi pháp tắc có bốn cảnh giới, thượng nhân tu ra bản sơ chi nguyên đã là đỉnh cao, sao lại vào Nhân Linh chi tháp chỉ có nước bị đánh? Quá khoa trương.
- Xì, tiểu tử mặt trắng, bản tiểu thư không hề khoa trương. Ngươi có biết người dám xông Nhân Linh chi tháp là những ai không? Nào là tử tự các loại vương tọa, truyền thừa căn nguyên vương tọa. Thứ này không phải đồ chơi.
- Có một số lão thượng nhân tu hành mười vạn năm hoặc lâu hơn, căn nguyên của người ta hùng hồn khủng bố.
- Còn có một số Thiên Vu, Địa Vu ci tử. Có lẽ bọn họ không truyền thừa căn nguyên vương tọa, không có bản sơ chi nguyên dồi dào nhưng có phụ thân lợi hại. Phụ thân của người ta sẽ bỏ ra nhiều công sức bồi dưỡng căn nguyên mạnh mẽ.
- Ngươi lấy gì so với đám người này?
Sợ Trần Lạc không tin, Úy Y Nhi đến gần Kim lão, nói:
- Không nói ai khác, Kim lão là ví dụ sống. Ngày xưa Kim lão tu hành mười vạn năm đã là thượng nhân danh tiếng lan xa, kết quả bị một Địa Vu chi tử liên hợp đánh xuống.
Lời Úy Y Nhi nói làm Kim lão lúng túng, mặt đỏ rần.
Úy Y Nhi không chịu thôi, bổ sung thêm:
- Đó là lần đầu tiên Kim lão xông Nhân Linh chi tháp, đến lần thứ hai bị một vương tọa chi tử tu ra bản thủy chi nguyên đánh rớt.
- Lần thứ ba... Thứ bốn...
Úy Y Nhi càng nói Kim lão càng lúng túng. Trần Lạc nghe hết hồn. Tiểu cô nương kể Kim lão lần lượt xông Nhân Linh chi tháp bảy, tám lần, mãi đến lần thứ tám là lúc lão tu hành hai mươi vạn năm mới thành tựu nhân bảng chi danh. Lão già này năm nay bao nhiêu tuổi?
Nghe Trần Lạc hỏi, Kim lão nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu:
- Không nhớ cụ thể lão hủ tu hành bao nhiêu năm, chắc hơn năm mươi vạn năm.
Trần Lạc hút ngụm khí lạnh.
Đây không phải năm mươi năm, cũng không phải năm trăm năm, năm ngàn năm mà là năm mươi vạn năm, quá khoa truương.
Từ biểu tình của Trần Lạc là Kim lão biết hắn ngạc nhiên cái gì.
Kim lão khẽ thở dài:
- Tu hành vô tận không năm tháng, tĩnh tu trăm năm vội vàng qua, bế quan ngàn năm chớp mắt trôi, thời gian thấm thoắt đã ức năm...
Trần Lạc lặp lại lời Kim lão nói, suy nghĩ nghĩ đúng thật. Trong vô tận hải không có trời đất, tĩnh tu trăm năm qua nhanh, bế quan một lần ngàn năm chỉ trong chớp mắt, dù là vạn năm cũng thấm thoắt trôi. Nhìn bản thân Trần Lạc, đi vào vô tận hải chưa làm gì đã hơn hai năm, cảm giác mau như mới qua vài ngày.
- Nhìn ngươi sợ kìa, biết ngay chưa thấy trường hợp lớn.
Úy Y Nhi khinh thường liếc Trần Lạc, nói:
- Kim lão mới tu hành năm mươi vạn năm đã hù ngươi sợ, nếu để ngươi thấy những Thiên Vu, Địa Vu tu hành trăm vạn năm, ngàn vạn năm, cả ức năm chắc sợ đứng tim. Còn có những thần, ma không có khái niệm thời gian, người ta là tồn tại vĩnh hằng.
Trần Lạc thở dài liên tục rót rượu cho mình, uống cạn.
Trần Lạc chợt nghĩ một điều, hỏi:
- Kim lão nếu đã thành tựu nhân bảng chi danh nói vậy bây giờ người là Địa Vu?
- Địa Vu?
Kim lão lắc đầu cười khổ nói:
- Lão hủ không nhận nổi hai chữ Địa Vu, cùng lắm chỉ là lão thượng nhân tu hành năm mươi vạn năm.
- Chẳng phải nói thành tựu nhân bảng chi danh là có thể đi cầu Nại Hà nhảy khỏi nhân chi pháp tắc sao? Chẳng lẽ Kim lão chưa đi thử một lần?
Kim lão lúng túng:
- Cái này...
Kim lão bất đắc dĩ nói:
- Thử một lần? Nhảy ra nhân chi pháp tắc sao có thể tùy tiện thử?
- Cầu Nại Hà đường không lối về, đã bước chân lên cầu Nại Hà thì không quay đầu được nữa. Nếu thành công nhảy ra thì sẽ thuận lợi vấn đỉnh Địa Vu, còn nếu không nhảy ra được tu vi cả đời như nước chảy trôi đi, mạng sống cũng chấm dứt.
- Trong ức vạn năm nay bao nhiêu Hành Giả nhân bảng được ăn cả ngã về không bước lên cầu Nại Hà, nhưng cuối cùng có mấy ai thuận lợi vấn đỉnh Địa Vu?
- Trong vô tận hải càng có biết bao nhiêu Hành Giả nhân bảng nhìn cầu Nại Hà, nhìn trăm năm, ngàn năm, vạn năm... Không biết nhìn bao nhiêu năm nhưng không dám bước lên đường không lối về.
Kim lão nhắm mắt lại, cảm xúc kích động. Lời này Kim lão nói cho Trần Lạc nghe chẳng bằng bảo lão tự nhu với lòng.
Trần Lạc vốn nghĩ nhảy ra nhân chi pháp tắc không phải chuyện gì ghê gớm, hắn có lòng tin đó. Nhưng giờ nghe Kim lão nói làm Trần Lạc hơi run, không biết với khả năng của hắn có thể nhảy thoát không. Trần Lạc lắc đầu gác vấn đề khó khăn này sang một bên.