Sau khi lên thuyền Lý Trường Phong bưng tới trái cây và một bình bạch ngọc. Trần Lạc không biết chúng là gì. Khi Lý Trường Phong bưng tới, mấy người trên thuyền lộ biểu tình tiếc của, chắc chúng nó rất quý giá với bọn họ. Trần Lạc cười từ chối.
Lý Trường Phong chân thành nói:
- Tiền bối cứu mạng của tiểu muội, vãn bối nên chiêu đã long tròng. Bất đắc dĩ thuyền của vãn bối không có thứ gì đáng giá, chỉ có vài Tử Tiêu linh quả, một bình Đan Hà Ngọc Lộ tinh thuần, xin tiền bối đừng ghét bỏ.
Trần Lạc đã hiểu đám người này xem hắn là cao nhân tiền bối, cười bất đắc dĩ nói:
- Lý huynh hiểu lầm, ta không phải cao nhân tiền bối gì, xin đừng kêu tiền bối mãi, nghe không quen.
- Xin tiền bối đừng khiêm tốn. Khu vực này là chốn loạn lưu, đoạn thời gian trước vừa xảy ra không gian loạn lưu cuốn đi nhiều Hành Giả, bầy hư không thú. Nếu tiền bối không phải cao nhân sao dám một mình một người tại đây?
Nghe nói chỗ này là khu loạn lưu thì Trần Lạc giật thót, mới hiểu tại sao dọc đường đi không thấy một cọng lông chim nào. Hóa ra khu này mới gần đây xảy ra không gian loạn lưu, cuốn đi nhiều Hành Giả, bầy hư không thú. Giờ ngẫm lại Trần Lạc thấy run.
Trần Lạc vội giải thích:
- Lý huynh, xin hãy tin ta, nếu ta biết chỗ này từng xảy ra loạn lưu thì ta tuyệt đối không đi.
- Không gian loạn lưu đoạn thời gian trước gây ầm ĩ lớn như vậy mà tiền bối chưa nghe nói qua sao?
- Không dám giấu diếm, ta vừa đến, lần đầu tiên vào vô tận hải.
Lý Trường Phong ngây người:
- Cái này...
Mấy Hành Giả khác xoe tròn mắt. Bọn họ cứ nghĩ thanh niên hơi bí ẩn này là cao nhân tiền bối gì, nhưng không ngờ sẽ là chim non lơ ngơ vào đời.
Tuy rằng giang hồ hiểm ác, ra ngoài lăn lộn phải cẩn trọng, chú ý nói láo bảy phần thật ba phần. Nhưng Trần Lạc thấy Lý Trường Phong là loại người thành thật, không muốn ăn bớt của người ta. Huống chi Trần Lạc không quen nghe người ta gọi mình là tiền bối, hắn sống nhiều năm, chưa hưởng thụ tuổi trẻ thì đã già đủ làm hắn buồn bực, giờ bị người xem là tiền bối, trong lòng rất bất đắc dĩ.
Lý Trường Phong biết Trần Lạc là chim non lơ ngơ vào khu vực này nhưng không hề lơ là hắn, vẫn dúi mấy Tử Tiêu linh quả, bình Đan Hà Ngọc Lộ tinh thuần cho hắn. Lý Trường Phong nói không xem Trần Lạc là tiền bối mà vì cảm ơn hắn cứu mạng tiểu muội, chỉ một điều này hắn nên nhận.
Trần Lạc thấy được mấy thứ này cực kỳ quý trọng với đám người Lý Trường Phong nên sẽ không hưởng dụng, đánh trống lảng hỏi:
- Lý huynh, tiểu muội của huynh sao rồi? Có bị thương gì không?
- Ta vừa điều tra, nàng chỉ bị kiệt sức, không qua đáng lo, tĩnh tu mấy ngày sẽ phục hồi.
Lý Trường Phong lo Trần Lạc không chịu ăn linh quả nên kêu mấy Hành Giả khác, mọi người cùng nhau ăn. Quả nhiên Trần Lạc không từ chối nữa, phải nói Lý Trường Phong đúng là "người từng trải" kinh nghiệm phong phú. Mấy người vừa ăn Tử Tiêu linh quả vừa trò chuyện.
Lý Trường Phong hỏi:
- Sao Trần lão đệ một mình vào vô tận hải? Không có ai đón sao?
- Ta không phải nữ nhân, đi ra ngoài còn cần người đưa rước?
Trần Lạc ăn Tử Tiêu linh quả, mùi vị không tệ.
Trần Lạc nói:
- Huống chi ta thói quen một mình.
- Cái này...
Đám người Lý Trường Phong liếc nhau, quay sang ngso Trần Lạc như ngắm quái vật làm hắn gai người.
Trần Lạc nhướng mày hỏi:
- Sao vậy?
- Trần lão đệ gan dạ làm người ta khâm phục.
- Gan dạ gì đâu, ta nói rồi, nếu biết chỗ đó từng có không gian loạn lưu thì đánh chết ta không đi chỗ đó.
- Chẳng lẽ trước kia Trần lão đệ chưa từng nghe sao?
- Ta mới đến vô tận hải.
- Ta không có ý đó, ta hỏi trước khi đi vô tận hải không ai nói cho Trần lão đệ biết sao?
- Không.
Trần Lạc trả lời làm đám người Lý Trường Phong càng khó hiểu hỏi:
- Không biết thế giới của Trần lão đệ thuộc thế lực phương nào quản lý.
- Thế lực quản lý?
Trần Lạc ngơ ngác lắc đầu, hắn không hiểu.
- Thế giới của Trần lão đệ không thuộc thế lực vô tận hải quản lý sao?
- Không.
Trong ấn tượng của Trần Lạc thì thế giới do Vân Đoan chúa tể, nhưng Vân Đoan hình như không thuộc về thế lực vô tận hải.
Lý Trường Phong hỏi tiếp:
- Xin hỏi Trần lão đệ đến từ thế giới nào?
- Thế giới Vân Đoan.
Thế giới Vân Đoan?
NHìn biểu tình của Lý Trường Phong thì biết bọn họ xa lạ với thế giới Vân Đoan, chưa từng nghe qua. Lý Trường Phong hỏi Hành Giả khác, không ai biết.
Lý Trường Phong nói:
- Xem ra thế giới Trần lão đệ ở là thế giới chưa giải phong.
- Chưa giải phong? Là sao?
Nghe Lý Trường Phong giải thích Trần Lạc mới hiểu. Trong vũ trụ có thế giới nhiều vô số kể, trong đó thế giới tu hành văn minh lịch sử lâu đời sớm nối liền cùng vô tận hải, liên lạc với thế giới khác. Một số thế giới tu hành văn minh lịch sử không lâu đời hì trong trạng thái phong kín, không liên kết với vô tận hải, không liên lạc cùng thế giới khác, không mấy người phá vỡ hư không đi ra.
Trần Lạc không biết thế giới kia tu hành văn minh lịch sử tịnh có đầy đủ không. Nhiều năm qua cũng có người phá vỡ hư không, tại sao thế giới kia không kết nối với vô tận hải, không liên lạc với thế giới khác chắc vì có người ở sau lưng giở trò.
Dù sao Nhân Thư hiện thế trong phương thế giới này, nếu sớm hòa nhập vào vô tận hải thì không chỉ vài người tranh nhau cướp Nhân Thư. Bây giờ nghĩ lại lý do Vân Đoan tồn tại có lẽ vì phòng ngừa phương thế giới này kết nối với vô tận hải, che giấu tin tức Nhân Thư.
- Như lúc trước ta ở thế giới Thanh Phong từ ngàn năm trước đã mở cánh cửa đi thông vô tận hải, liên lạc với thế giới khác. Tu hành giả thế giới Thanh Phong nếu có vấn đỉnh Hành Giả thì đảo Trường Lạc sẽ phái sứ giả đi đón.
Trần Lạc nghe hiểu, những thế giới kết nối với nhau đều bị các đại thế lực vô tận hải bá chiếm, bồi dưỡng nhân tài cho mình. Nghênh tiếp là vì sợ nhân tài mình vất vả bồi dưỡng rơi vào tay thế lực khác. Xem ra các đại thế lực trong vô tận hải cạnh tranh rất dữ dội, đúng với câu người xưa nói, chỗ nào có người nơi đó có giang hồ, trong giang hồ không tránh khỏi tranh đấu.
Lý Trường Phong rót ly ngọc dịch cho Trần Lạc:
- Tiểu muội của ta giống như Trần lão đệ vừa mới vấn đỉnh Hành Giả, chúng ta đi đón nàng không ngờ suýt gây họa lớn. Nếu không nhờ Trần lão đệ ra tay cứu thì ta không biết làm sao ăn nói với gia đình.
Lý Trường Phong nâng ly nói:
- Nào, ta kính Trần lão đệ một ly.
Trần Lạc sảng khoái uống cạn, cười nói:
- Nói vậy Lý huynh là sứ giả của đảo Trường Lạc?