Vương Tư Kỳ cố ý dặn Tiểu Liên nhớ mua bánh kem cho cậu chủ, hôm qua cậu bé đã muốn nếm rồi.
"Vâng tổng giám đốc Vương."
Vương Tư Kỳ kéo em trai ra dặn dò một hồi, sau đó để Tiểu Liên dẫn cậu xuống lầu.
Khi đến gara, Tiểu Liên không lái chiếc Maserati mà lái chiếc Mercedes-Benz E300 ra khỏi công ty.
Cô ấy không thích rêu rao quá, vì như vậy sẽ khiến nhiều người chú ý.
Tiểu Kha ngồi ở ghế phụ trong xe, nhìn trái nhìn phải, trông thực sự rất đáng yêu.
"Cậu chủ nhỏ có muốn uống trà sữa không?"
Tiểu Kha gật đầu nói muốn, Tiểu Liên dừng xe đi mua trà sữa trước.
Khi Tiểu Liên quay lại, hai tay cô ấy cầm hai túi lớn đồ ăn vặt.
Không chỉ có trà sữa mà còn có các loại trái cây tráng miệng đa dạng và bánh ngọt tinh tế.
Tiểu Liên mở trà sữa cùng với chiếc bánh kem nhỏ có hình con lợn đưa cho Tiểu Kha.
Sau khi nhấp một ngụm trà sữa ngọt ngào, tâm trạng của Tiểu Kha rất tốt.
Nhìn chiếc bánh kem nhỏ xinh xắn, cậu không nỡ ăn.
Tiểu Liên giải thích: “Cậu chủ nhỏ, bánh kem này còn lại rất nhiều, cứ yên tâm ăn đi."
Tiểu Kha cầm thìa lên, múc một thìa nhét vào miệng.
"Oa!"
Vị ngọt hòa quyện với vị ngọt của kem kích thích vị giác của Tiểu Kha.
Cảm giác cả người như đang nằm trên mây, thật mềm mại và ngọt ngào.
"Bánh kem ngon thật. Chị Tiểu Liên, chị có muốn ăn không?"
Tiểu Liên vội vàng từ chối, còn kiên nhẫn bảo cậu ăn ít đồ ngọt thôi vì dễ gây sâu răng.
Tiểu Kha không coi trọng chuyện này. Chờ tới khi cậu tu luyện tới Trúc Cơ Kỳ là có thể thốn phàm hoá linh.
Đến lúc đó, bách bệnh bất xâm chứ đừng nói đến những vấn đề nhỏ nhặt như sâu răng.
Sau đó không lâu, xe đã tới trụ sở đăng ký hộ khẩu.
Trước cửa có một hàng dài người, nhìn thoáng qua thì có khoảng bốn mươi, năm mươi người.
Hai người Tiểu Liên xuống xe, được nhân viên quản lý trực tiếp đón vào phòng đăng ký hộ khẩu.
"Này, tại sao bọn họ không phải xếp hàng? Chúng ta lại phải đứng tồng ngồng ở đây."
"Đúng vậy, tôi đã xếp hàng chờ rất lâu rồi, người ta vừa đến là có thể trực tiếp vào."
"Không công bằng, tôi muốn tố cáo các người!"
Mọi người đều bất mãn nói với nhân viên quản lý.
Nhân viên quản lý đưa hai người vào, sau đó chuyển sang vẻ mặt thờ ơ: “Ầm ĩ cái gì? Đây không phải nhà của cô, không muốn xếp hàng thì cút ra ngoài! Hai người này là khách quý của trưởng ban chúng tôi, hiểu chưa?"
Mọi người đều im lặng, dù sao bọn họ đã xếp hàng chờ đợi lâu như vậy, bây giờ nếu thật sự rời đi thì uổng công đến đây rồi.
Hai mươi phút sau?
Tiểu Kha mỉm cười cầm chứng minh thư bước ra ngoài, Tiểu Liên chậm rãi đi theo.
Cậu nhìn những người đang xếp hàng sang ở một bên.
Chỉ thấy tất cả họ đều đang nhìn cậu với ánh mắt sắc bén, ai nấy đều mang sắc mặt bất thiện.
Tiểu Kha quay lại hỏi Tiểu Liên.
"Chị Tiểu Liên, hình như bọn họ rất ghét chúng ta."
Tiểu Liên giải thích: "Đó là bởi vì bọn họ cảm thấy cậu chủ nhỏ quá đáng yêu, muốn bắt cóc cậu đi, cho nên phải theo sát tôi nha."
Tiểu Kha nhanh chóng lùi lại, siết chặt tay Tiểu Liên, khiến Tiểu Liên không nhịn được muốn cười thành tiếng.
Chờ hai người lên xe rời đi, những người xếp hàng lại chế nhạo.
"Còn bắt cóc nó nữa chứ. Nó đáng yêu bằng con trai cưng của tôi chắc?"
"Đúng vậy, nếu không phải sợ gây rắc rối thì nhất định đã mắng bọn họ rồi."
Hai người bọn họ nói những lời gay gắt như thể không có ai xung quanh, cứ như bọn họ thật sự muốn đuổi theo mắng hai người một trận vậy.
Nhân viên quản lý với vẻ mặt âm trầm đến gần hai người, hai người đều không chú ý đến vẻ mặt u ám của nhân viên quản lý.
"Các người! Hai người các người cút đi, hôm nay văn phòng đăng ký hộ khẩu không chào đón các người!"
Hai người đều hoang mang. Sao nhân viên quản lý lại nổi giận thế?
"Anh có biết bọn họ là ai không? Cậu chủ của nhà họ Vương Ma Đô, anh to gan thật."
Nhân viên quản lý giận dữ quát, nhìn hai người họ với ánh mắt khinh thường.
Cuối cùng, cả hai bị đuổi ra ngoài, đứng bên đường khóc không ra nước mắt.
Một người đàn ông trong đó lên tiếng.
"Ông đây xếp hàng suốt đêm đến giờ, bây giờ uổng công hết rồi."
Anh ta thực sự khó chịu, hối hận vì mồm miệng mình tạo nghiệp thật sự.
Khu Thiên Thủy.
Cửa hàng điện thoại di động Iphone hàng đầu.
Tiểu Liên dẫn Tiểu Kha vào trong cửa hàng, nữ nhân viên bán hàng ở một bên tiến tới hỏi cô ấy muốn xem gì.
Tiểu Kha nhìn cửa hàng đơn giản và sáng sủa, nhiều loại điện thoại di động được bày ra dưới các dãy quầy kính.
"Thưa cô, cô muốn xem điện thoại di động gì ạ?"
Tiểu Liên nhàn nhạt nói: "Người muốn mua không phải là tôi mà là cậu ấy muốn mua."
Nữ nhân viên bán hàng nhìn Tiểu Kha. Một đứa bé năm, sáu tuổi rất dễ thương, đôi mắt to tròn, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu.
Cô bán hàng đi đến quầy lấy điện thoại di động ra giải thích cho Tiểu Liên.
"Đây là Iphone 5S của chúng tôi, có màn hình 4 inch, được trang bị chip A7, rất phù hợp với em trai của cô."
Tiểu Liên lắc đầu.
"Cậu bé không phải em trai tôi. Đi lấy điện thoại Iphone mới nhất ra."
Nhân viên bán hàng hiển nhiên sửng sốt một chút, vội vàng lấy ra bốn chiếc điện thoại di động là Iphone 14, Iphone 14 Pro, Iphone 14 Plus và Iphone 14 Promax.
Nhân viên bán hàng giải thích chi tiết về cấu hình của bốn chiếc điện thoại di động và sự khác biệt của chúng.
Sau một hồi lựa chọn, Tiểu Kha chọn Iphone 14 Pro tương đối nhỏ hơn.
Quẹt thẻ, thanh toán.
Chiếc điện thoại di động trị giá mười ngàn tệ cứ thế được mua, nữ nhân viên bán hàng hào hứng tặng Tiểu Kha một con gấu đồ chơi.
Cô ấy thực sự không ngờ rằng một đứa bé năm sáu tuổi dễ thương lại được mua cho một chiếc điện thoại Iphone đời mới nhất như thế.
Sau khi tiễn hai người ra về, nữ nhân viên bán hàng hào hứng nhắn tin cho cả nhóm.
Tiểu Hồ: Mọi người biết gì chưa, tôi vừa tiếp đãi một cậu bé dễ thương, vừa vung tay đã mua một chiếc Iphone 14 Pro. Đơn hàng lớn đó, ha ha ha.
Sếp: *vỗ tay*