Nghĩ đến tình huống nguy hiểm mà chị gái mình có thể gặp phải, cậu lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
“Không được, mình muốn đi cứu chị gái!” Cậu siết chặt nắm tay nhỏ, giữa lông mày lộ ra vẻ quyết tâm và bướng bỉnh. Tiểu Kha nhẹ nhàng đi xuống lầu, đi ngang qua chuồng chó.
Tiểu Hắc cuộn tròn trong cũi nhìn thoáng qua cậu, không khỏi rùng mình một cái.
Vào thời điểm này hàng ngày, cậu chủ nhỏ sẽ kéo nó ra sân sau luyện tập.
Nhưng điều khiến nó phải kinh ngạc là hôm nay Tiểu Kha lại đi thẳng ra khỏi biệt thự mà không phải bắt nó ra sân sau.
Nó hoài nghi mở to hai mắt. Vậy mà hôm nay lại không gây rắc rối cho nó? Chẳng lẽ ông trời mở mắt rồi?
Tiểu Kha bước ra khỏi biệt thự liền trực tiếp gọi Kim Ô ra, nhảy lên phi kiếm, bí mật đi theo cha mình.
Sân bay nhà họ Vương.
Dù đã là nửa đêm nhưng vẫn có nhân viên công tác túc trực tuần tra. Sắc mặt Vương Nhạc Hạo tái nhợt đi về phía nhân viên phụ trách. “Đi gọi phi công qua đây, theo tôi tới biên giới!”
Nhân viên phụ trách đáp “vâng!”, rồi ngay lập tức đánh thức phi công đang. ngủ say.
Lúc hai phi công thức dậy, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác, nhưng khi nghe được lệnh của gia chủ, bọn họ lập tức xốc lại tinh thần.
Một lúc sau, ba người lên trực thăng bay về hướng Tây Bắc. Trên trời cao.
Tiểu Kha đứng trên phi kiếm từ xa nhìn lại, con ngươi màu xanh băng giá lóe lên tia sáng nhàn nhạt.
Cậu khẽ thì thầm.
“Chị hai, nhất định không được xảy ra chuyện gì.”
Buổi sáng, cả nhà cùng ngồi vào bàn ăn như thường lệ.
Điểm khác biệt duy nhất là vị trí chủ vị hôm nay lại trống không. Vương Tư Kỳ dường như nhận ra điều gì đó, dò hỏi mẹ.
“Cha đi đâu rồi ạ?”
Trần Tuệ bình tĩnh trả lời.
“Ông ấy sao, sáng nay đã chạy đến thành phố Lâm Giang tìm chú Phong của con uống rượu rồi, không biết sẽ ở đó bao lâu.”
Mặc dù nghe có vẻ hợp lý nhưng Vương Tư Kỳ vẫn cau mày.
Có cần phải đi tìm chú Phong vào lúc sáng sớm như vậy không? Ăn sáng rồi đi không được sao?
Hơn nữa, theo những gì cô ấy được biết, chú Phong cũng là một võ giả, thậm chí còn mạnh hơn cả cha cô ấy.
Chỉ sợ đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Cô ấy không khỏi nghĩ đến chị hai đang ở vùng biên giới xa xôi kia, trong lòng có dự cảm không lành...
Ăn sáng xong, Tiểu Kha được Vương Tâm Như đưa tới cổng trường.
Từ sáng đến giờ Tiểu Kha vẫn không nói chuyện, cái đầu tròn trịa cứ rũ xuống.
Vương Tâm Như đứng cạnh em trai, nghi ngờ hỏi. “Sao vậy em trai, không vui sao?”
Cậu lập tức ngước khuôn mặt tròn vo trắng như sữa của mình lên, mỉm cười nói với chị gái.
“Không có gì, em đi học đây, tạm biệt chị.”
Dứt lời, cậu nhảy xuống xe, vẫy bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của mình về phía chị gái.
Vương Tâm Như mỉm cười gật đầu, trên gương mặt đều mang ý cười.
€ó vẻ như bản thân đã quá lo lắng rồi, em trai còn nhỏ như vậy, có thể có tâm sự gì?
Ô tô khởi động, chậm rãi khởi khỏi trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.
Sau khi vào trường, Tiểu Kha cũng không quay lại phòng học mà trực tiếp đi tìm đám người Giang Nam.