Trên màn hình, người đẹp có thân hình nóng bỏng mặc trang phục biểu diễn nhảy theo nhạc, ngoái đầu nhìn lại mỉm cười quyến rũ.
Màn biểu diễn sông động phát ra từ điện thoại di động, thu hút sự chú ý của ba người bọn họ.
“Đặt bút xuống chim đa đa hót
Ai biết khúc nhạc vừa ý, đàn đứt dây chờ chàng nối lại Ai da~ tiểu tình lang, chàng đừng u sầu
Cuộc đời này chỉ vì chàng kéo ống tay áo đỏ
Ba tuần rượu trôi qua trăng đã lên đầu cành
Lòng ta ung dung
Ai da~ tiểu nương tử, nàng chớ buồn rầu....”
“Khụ khụ” Tiểu Kha đến gần ba người, khẽ ho hai tiếng.
Giang Nam giật mình, suýt nữa đánh rơi điện thoại xuống đất.
Quay đầu nhìn lại, không biết cậu chủ đã đứng phía sau lưng từ lúc nào.
Anh ta cất điện thoại đi với vẻ mặt xấu hổ, khuôn mặt vốn lạnh lùng kiêu ngạo trở nên đỏ bừng.
“Cậu chủ, cậu tìm chúng tôi có chuyện gì sao? Có phải có người làm cậu không vui không?”
Tiểu Kha lắc đầu, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn anh ta. “Tôi muốn hỏi anh, anh có biết quân doanh của chị hai tôi ở đâu không?” Ba người nhìn nhau mỉm cười, chuyện này còn cần phải nói sao.
“Cậu chủ, đương nhiên là chúng tôi biết, nhưng mà cậu hỏi chuyện này để làm gì?”
“Chẳng lẽ, cậu muốn đi tìm tướng quân sao?”
Tiểu Kha ngẩng khuôn mặt tròn trịa lên, nở một nụ cười vô hại với ba người. “Bệnh Gẩu! Trả lời đi.”
“U Minh Quỷ Nhấn!”
Giọng nói non nớt của cậu hét lên, khiến bọn họ sững sờ không thể suy nghĩ được gì.
Đột nhiên, trong con ngươi của ba người xuất hiện một tia sáng xanh, vẻ mặt nhất thời trở nên đờ đẫn.
Giang Nam chỉ cảm thấy tầm mắt tối sầm, ý thức dần dần bị một thế lực thần bí nào đó nuốt chửng.
Nhìn thấy mọi chuyện thành công, Tiểu Kha hưng phấn đến mức xoa hai bàn tay nhỏ bé vào nhau.
Đây là lần đầu tiên cậu sử dụng võ kỹ này lên người khác.
Kết quả đúng như cậu dự đoán, không chỉ Tiểu Hắc mà cả ba người Giang Nam đều có thể bị cậu khống chế.
Tiểu Kha cười toe toét, xem ra bản thân rất thông minh.
Chẳng qua cậu chỉ không thể khống chế cùng lúc quá nhiều người mà thôi, hơn nữa thực lực của đối phương nhất định phải thấp hơn cậu, như vậy cậu mới có thể kiểm soát được tâm trí của bọn họ.
Cậu suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên hỏi.
“Ý¡ trí quân doanh của chị hai tôi ở đâu?”
Giang Nam ngơ ngác trả lời.
“Biên giới Tây Bắc, cách núi Đại Hoang hơn hai mươi dặm về phía Nam...”
Nghe được câu trả lời của anh ta, Tiểu Kha hài lòng rời khỏi đây, đi thẳng về phía cổng trường.
Một lúc sau, ba người Giang Nam tỉnh dậy, cảm thấy đầu óc choáng váng. “Này, cậu chủ đâu rồi? Vừa rồi cậu còn ở đây mà?”
“Tôi không biết, đã xảy ra chuyện gì. Cảm thấy chóng mặt quá...”
“Vừa rồi chúng ta đang làm gì vậy?”
“Không biết...”