“Tại sao ông muốn bắt cô ấy? Ông là ai?”
Ở trước mặt võ đạo tông sư, Hổ Đen không nói láo.
Gã cung kính trả lời Tiểu Kha:
“Thưa tiền bối, bốn anh em chúng tôi là người của nhà họ Vương ở thủ đô.” “Bên trên sai chúng tôi đi bắt con trai của Vương Nhạc Hạo.”
Thấy người ta định bắt mình, cậu càng thêm hứng thú.
“Tại sao?”
“Tiền bối không biết đấy thôi, hai mươi mấy năm trước, Vương Nhạc Hạo từ chối hôn nhân sắp đặt, cưới một cô gái bình thường.”
“Gia chủ biết chuyện, vô cùng tức giận. Vương Nhạc Hạo là cậu tư của nhà họ Vương, thân phận cao quý biết bao.”
“Vậy mà ông ta lại khăng khăng cưới người phụ nữ này làm vợ, ngay cả trưởng bối trong gia tộc cũng không khuyên nổi.”
“Cuối cùng ông ta bị đuổi khỏi nhà họ Vương, thu hồi toàn bộ tài sản và quyền lực.
“Gia chủ còn yêu cầu ông ta phải thề với tổ tông trong từ đường rằng cả đời không được sinh con trai nối dõi tông đường.”
“Nhưng sáu năm trước, ông ta lại làm trái lời thề, sinh một đứa con trai...”
Nghe được nhiều tin tức chấn động như vậy, Tiểu Kha lập tức thấy đau đầu. Sau khi sắp xếp lại, cậu mới hiểu rõ đầu đuôi sự việc. Cha cậu là người nhà họ Vương ở thủ đô, còn là cậu tư, thân phận tôn quý.
Nhưng gia tộc lớn lại rất kén chọn trong việc kết thông gia, còn cha thì lại chọn kết hôn với mẹ nên bị đuổi khỏi nhà họ Vương.
Nhưng yêu cầu cha không được sinh con trai thì quá tuyệt tình đúng không? Lúc này, Vương Tư Kỳ xuống xe, kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Kha.
Cô ấy không ngờ là em trai mình lại không sợ bị súng bắn.
Đây chính là năng lực của tu tiên giả ư? Đúng là khó tin!
Tiểu Kha đảo mắt, trong đầu đang tự hỏi xem có nên đánh cho gia chủ nhà họ Vương ở thủ đô một trận hay không.
Bọn họ không chỉ bắt cóc chị gái, còn muốn bắt cậu, đúng là xấu xa. “Tiền bối, chúng tôi giao người cho cậu, cậu thả chúng tôi đi nhé?” Hổ Đen cười nói, mong ngóng nhìn về phía Tiểu Kha.
Nghe vậy, Tiểu Kha cười híp mắt, quay đầu nhìn gã: “Cũng được, nhưng ông phải nói cho tôi biết địa chỉ của nhà họ Vương ở thủ đô, đừng có nói dối tôi.”
Trong đầu Vương Tư Kỳ xuất hiện dấu chấm hỏi, cô ấy không biết em trai đang nghĩ gì.
Bốn tên áo đen khai địa chỉ ra rồi nhanh chóng chuồn lên xe. Chiếc xe nhanh chóng chạy mất hút.
Vương Tư Kỳ ngờ vực bước tới, khế hé cánh môi đỏ hỏi:
“Em là Tiểu Kha phải không?”
Thấy chị bảy gọi mình, Tiểu Kha bỏ thuật dịch dung đi, bổ nhào vào ngực cô
“Chị không sao chứ?”
Tiểu Kha ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt to hỏi cô ấy.
Vương Tư Kỳ khẽ xoa đầu em trai, mỉm cười đáp:
“Chị không sao, trái lại là em đó, em không sợ súng lục, lợi hại vậy cơ hả?”
“Đương nhiên rồi, chị có muốn tu hành với em không? Đến lúc đó chị sẽ không còn bị bắt cóc nữa.”
Vương Tư Kỳ mỉm cười, nhéo mặt cậu bé rồi bấm điện thoại. Ba chiếc ô tô nhanh chóng chạy tới nhà máy, dừng lại bên cạnh hai người họ.
Tiểu Liên cuống quít chạy xuống xe, kéo Vương Tư Kỳ lại kiểm tra cẩn thận một lượt.
Thấy tổng giám đốc Vương không bị thương, cuối cùng cô ấy mới yên tâm. “Tổng giám đốc Vương, bây giờ về chứ ạ?”