Tiểu Kha mệt mỏi thu hồi đan dược, thu dọn qua loa lò luyện đan rồi nằm xuống giường.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tiểu Kha nuốt một viên Nạp Khí Đan rồi bắt đầu tu luyện.
Khi mở mắt ra lần nữa thì đã là ngày hôm sau.
"Hưm!"
Tiểu Kha duỗi người.
Sau một đêm tu luyện, Tiểu Kha cảm thấy thật sảng khoái.
Có lẽ là do ngày hôm qua luyện đan đã kiệt sức, sau một hồi tu luyện, khả năng phục hồi của cơ thể đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Cậu rời giường đi rửa mặt.
Dì Lam còn chưa đến gọi dậy thì Tiểu Kha đã thu dọn xong rồi.
Vương Tư Kỳ như thường lệ đang uống trà ở tầng dưới, thấy em trai dậy sớm thì cũng không khỏi khen: "Em trai thật chịu khó, dậy sớm như vậy, ngoan lắm."
Vương Tư Kỳ véo má Tiểu Kha.
“Chị bảy, đừng nhéo mặt Tiểu Kha nữa, mặt càng ngày càng to rồi.”
Tiểu Kha tỏ vẻ đáng thương khiến Vương Tư Kỳ bật cười khúc khích.
"Được rồi được rồi, chị biết sai rồi."
Sau một hồi cười đùa, cả hai cùng ăn sáng.
Hôm nay Tiểu Kha không đi cùng chị gái đến công ty, câuj muốn nhanh chóng đạt tới Luyện Khí Trung Kỳ.
Đến lúc đó, với linh khí dự trữ của cậu có thể luyện chế ra Trú Nhan Đan rồi.
Nạp Khí Đan và Trú Nhan Đan đều là đan dược nhất phẩm.
Sự khác biệt là quá trình luyện chế Trú Nhan Đan khó khăn hơn, thuộc về loại đan dược cao cấp trong đan dược nhất phẩm.
Vương Tư Kỳ không biết suy nghĩ của Tiểu Kha, sau khi nói với dì Lam xong thì lên xe rời khỏi trang viên.
Tiểu Kha chạy bộ trong trang viên cả buổi sáng, dì Lam lúc đầu cũng đi theo cậu chủ, sợ cậu ngã.
Sau đó mới phát hiện ra cậu chủ chạy rất giỏi, chạy khắp trang viên một vòng mà chẳng thở dốc tí nào.
Phải biết rằng một vòng của trang viên nhà họ Vương khoảng hai km, ngay cả một người trưởng chạy một vòng cũng phải thở hổn hển.
Cuối cùng, dì Lam thấy Tiểu Lưu đang quét sân nhàn rỗi nên bảo Tiểu Lưu chạy cùng cậu chủ.
Nửa giờ sau, Tiểu Lưu hoàn toàn kiệt sức nằm trên đường.
Nhìn bóng lưng cậu chủ chạy đi, anh ta hoàn toàn chịu phục.
Mọi người biết gì chưa, một người quét rác như tôi phải chạy bộ cùng một đứa trẻ, mấu chốt là tôi còn không chạy nhanh bằng đứa trẻ.
Tiểu Lưu tự ti rồi.
Đến bữa cơm trưa, Tiểu Kha ăn rất nhiều.
Cả một buổi sáng mệt mỏi, bổ sung thêm dinh dưỡng khiến thể lực nhanh chóng được phục hồi.
Buổi chiều, Tiểu Kha lại ngồi xếp bằng ở sau vườn.
Tiểu Lưu ở một bên nhìn cậu chủ dường như đang ngủ say, cảm thấy chán nản.
Một lúc sau, thấy cậu chủ vẫn không có động tĩnh gì, anh ta lấy điện thoại di động ra, mở Hoà Bình Noãn Noãn ra bắt đầu câu cá.
Tập đoàn Vương thị.
"Tiểu Liên, bức thư pháp này lấy ở đâu thế?"
Vương Tư Kỳ ở một bên tò mò hỏi Tiểu Liên.
"Tổng giám đốc Vương, cô đã hỏi tôi suốt một ngày rồi, tôi thật sự không biết."
Tiểu Liên khóc không ra nước mắt. Cô ấy cũng muốn nói cho tổng giám đốc Vương biết, nhưng cô ấy thực sự không biết mà.
Vương Tư Kỳ gõ ngón tay lên bàn, ánh mắt như muốn nhìn thấu Tiểu Liên.
Theo tổng giám đốc Vương, thư pháp xuất hiện vào chiều hôm qua.
Hôm qua khi cô ấy và Tiểu Kha trở về vẫn chưa có tờ giấy này.
Tiểu Liên ngập ngừng nói.
"Tổng giám đốc Vương, cô cảm thấy... có phải là cậu chủ viết hay không?"
Vương Tư Kỳ tức cười trước câu nói này.
Một đứa bé năm tuổi, cô bảo nó vẽ bậy bạ thì còn được, cô lại bảo nó viết được một bức thư pháp như vậy, có thực tế không?
Trong lòng Tiểu Liên: A! Tôi sắp gục ngã rồi.
Buổi chiều trôi qua vội vã
Vương Tư Kỳ về nhà ăn tối với Tiểu Kha rồi cùng nhau xem phim hoạt hình.
"Tiểu Kha."
"Hả? Có chuyện gì vậy chị bảy?"
Tiểu Kha ngừng ăn nho, chớp chớp mắt nhìn Vương Tư Kỳ.
"Không có việc gì, chỉ muốn báo cho em biết là mấy ngày nữa chị tư sẽ về nhà."
"Chị tư?"
Tiểu Kha hơi sửng sốt, hình như trong nhà ngoại trừ chị bảy, Tiểu Kha chưa từng gặp người nào khác.
"Đúng vậy, tính tình của chị tư em không tốt, không giống chị, chỉ biết yêu thương em trai."
Nói xong rồi Vương Tư Kỳ hôn bẹp một cái lên mặt Tiểu Kha.
Nhất thời, Tiểu Kha cảm thấy tê dại từ đầu đến chân.
Chị gái uống rượu à?
Không, trên người chị gái không có mùi rượu, chẳng lẽ chị gái…
Tiểu Kha tức thì khựng người trên ghế sô pha, không dám cử động.
"Được rồi, em trai thối, chị đang chọc nhóc đấy."
Tim Tiểu Kha đập thình thịch, vừa rồi khiến cậu sợ chết khiếp.
Nhắc mới nhớ, lần đầu tiên được chị gái hôn, cảm giác cũng không tệ nha.
Xem TV xong, Tiểu Kha trở về phòng.
Một viên Nạp Khí Đan xuống bụng, Tiểu Kha tiếp tục tu luyện.
Tiếp theo, mấy ngày liên tiếp, Tiểu Kha đều lặp lại những việc này.
Ăn, luyện đan, ăn, tu hành,
Mấy ngày nay, linh khí của Tiểu Kha đã căng trướng đến cực hạn.
Chỉ còn chút bước nữa là bước vào Luyện Khí Trung Kỳ rồi.
Trong mấy ngày qua, Tiểu Kha đã luyện chế thêm bốn lò Nạp Khí Đan, tất cả đều là một lò mười viên.
Tổng cộng có bốn mươi viên.
Đặc biệt, Tiểu Kha luôn cảm thấy chị bảy dạo này cư xử rất kỳ quái, giống như muốn ăn thịt cậu vậy.
Vương Tư Kỳ thỉnh thoảng sẽ hôn lên mặt cậu, mặc dù cậu không chống cự.
Mấy ngày này cậu đã khám phá trang viên rất nhiều lần, ít nhất cũng biết cách bố trí cơ bản của trang viên.
Hôm nay ăn tối xong, không chờ Vương Tư Kỳ chọc Tiểu Kha vui vẻ thì Tiểu Kha đã nhanh chóng trở về phòng.
"Em trai ghét bỏ mình à?"
Vương Tư Kỳ bất mãn lấy điện thoại di động ra, tình cờ nhìn thấy tin nhắn của chị tư.
Vương Văn Nhã: Em bảy, chiều mai đến đón chị ở sân bay Ma Đô.
Tư Kỳ: Không có thời gian.
Cất điện thoại, Vương Tư Kỳ lên lầu đi tắm.
Tiểu Kha trở về phòng, khóa cửa lại, hưng phấn nhảy lên giường.
Bàn tay nhỏ bé vung lên, cậu lấy ra hai viên Nạp Khí Đan từ trong nhẫn trữ vật.
Tối nay, cậu sẽ tiến vào Luyện Khí Trung Kỳ!