Mục lục
Ăn Mày Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.

Tiểu Kha một tay cầm gà rán cho vào miệng, tay còn lại cầm một chai coca uống sạch.

Lúc này đã đến giờ tan học, cậu bé có thể nhìn thấy một nhóm học sinh xông ra khỏi trường học qua lớp mây mù.

Sau khi cất thức ăn xong, Tiểu Kha đáp xuống một góc trong sân trường, cảnh này không khiến người khác chú ý đến.

Sau khi xóa bỏ thuật dịch dung, cậu bé nhanh chóng chạy về lớp đeo cặp sách nhỏ lên lưng.

Sau khi ra khỏi cổng trường, cậu bé đứng ở ven đường nhìn xung quanh. “Các chị đâu rồi?”

Cậu bé bĩu môi, âm thầm lẩm bẩm.

Một chiếc Maybach gầm rú đỗ bên cạnh Tiểu Kha.

Cửa kính xe trượt xuống, Vương Tâm Như nở nụ cười nhàn nhạt vẫy tay với cậu bé.

“Chị năm, hôm nay chị đến đón em à.” Tiểu Kha nhảy lên xe, cười hì hì chui vào lòng cô ấy.

Điều này khiến Vương Tâm Như hơi ngạc nhiên, sau đó cô ấy vươn tay khẽ xoa gò má của em trai mình.

“Hôm nay em trai vui như vậy, có phải gặp được chuyện tốt gì không?”

Nghe vậy, Tiểu Kha không khỏi nghĩ đến 99 phần gà rán 99 chai coca trong nhẫn trữ vật.

Nhãn trữ vật còn có tác dụng giữ tươi, cho dù lấy gà rán ra thì cũng vẫn nóng hổi như vừa lấy ra khỏi lò.

Cậu bé nở nụ cười ngọt ngào, lông mày cong cong hình trăng lưỡi liềm. “Chị đoán đúng rồi đó.” “Chị đoán đúng rồi, vậy em có phần thưởng gì không?”

Vương Tâm Như nghiêng má, Tiểu Kha ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên má cô ấy một cái.

Sự đụng chạm ấm áp khiến cơ thể cô ấy tê dại, cô ấy chợt nảy ra ý định để em trai hôn mình thêm vài lân nữa.

Tiểu Kha từng gặp người đàn ông đang lái xe, chính là anh trai đưa cậu bé đi ăn cách đây không lâu.

Chiếc Maybach khởi động và lái về phía đông.

Tiểu Kha nằm nhoài trên cửa sổ xe ngắm nhìn phong cảnh dọc đường, cậu bé đột nhiên nhận ra đây không phải là đường về nhà.

“Chị ơi, chúng ta không về nhà sao?”

Cậu bé dò hỏi, chớp đôi mắt to sáng ngời.

Vương Tâm Như xoa đầu cậu bé, nhẹ nhàng giải thích. “Không về nhà vội, chị phải dẫn em đi gặp đạo diễn.”

“Đạo diễn sao? Gặp đạo diễn làm gì ạ?”

“Chúng ta cần đi chụp ảnh quảng cáo, nếu không người khác sẽ không biết Tiểu Kha quay chương trình tạp kỹ.”

“À~."

Nửa tiếng đồng hồ sau, công ty giải trí Tinh Vân Ma Đô. Vương Tâm Như dắt tay Tiểu Kha đi thang máy lên tầng ba.

Đi vào trong một căn phòng trống trải, bên trong có mấy người đàn ông và phụ nữ đang điều chỉnh và nghiên cứu tài liệu.

Nghe thấy tiếng động, một ông chú có vẻ ngoài tốt bụng tiếp đón Vương Tâm Như.

Ông ta là người phụ trách của chương trình tạp kỹ này và cũng là đạo diễn nổi tiếng trong lĩnh vực điện ảnh, truyền hình.

Ông ta đã sản xuất hàng chục bộ phim đình đám và một số chương trình tạp kỹ nổi tiếng.

Đây cũng là lý do vì sao Vương Tâm Như lại lựa chọn hợp tác với ông ta.

Những người khác cũng đều gác lại công việc, mỉm cười chào đón hai người họ.

“Cô Vương, cuối cùng cô cũng đến rồi, mời ngồi.” “Đạo diễn Hoa khách sáo quá.”

Sau khi ngồi xuống ghế sô pha, họ chính thức thảo luận về việc sắp xếp chương trình.

Tiểu Kha ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, hai đôi chân đung đưa một cách tùy ý, giống như hai cái mái chèo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK