"Không được, nhất định phải ba người ngủ chung chứ, hơn nữa anh bị thương, không tự chăm sóc được đâu…"
Tiểu Kha ở trong lòng Trần Tuệ nhìn cha mẹ cãi nhau một cách bất lực.
Sao cậu cảm thấy không giống tưởng tượng chút nào nhỉ?
Cậu thực sự muốn ngắt lời hai người, rồi nói nhỏ, mình muốn ngủ một mình.
Rõ ràng, điều đó là không thể, dù có nói cũng vô ích.
Chiếc ô tô Audi A6 màu đen rời khỏi nhà họ Vương, nếu quan sát kỹ sẽ thấy, biển số xe này là 0003.
Trên xe, Tiểu Kha mở rộng thần thức dò xét cơ thể cha, kết quả khiến cậu hơi ngạc nhiên.
Vết thương do đao của cha là giả, cơ thể cũng không vấn đề gì, hơn nữa trong người cha còn có dòng linh khí yếu ớt luân chuyển.
Nói như vậy, cha giả vờ bị thương về nhà, và cha còn là một võ giả?
Trong lúc nhất thời, Tiểu Kha không hiểu cha mình đang nghĩ gì, dù sao cũng khỏe mạnh là được rồi.
Trần Tuệ ở bên cạnh hỏi han sức khỏe cậu, đôi mắt đẹp đầy vẻ dịu dàng.
Vương Nhạc Hạo ít nói, chỉ thỉnh thoảng góp vài câu.
Không lâu sau, cả nhà đến trung tâm thương mại dưới lòng đất.
Vừa xuống xe, mọi người đều bị các ánh mắt của người đi đường chú ý.
"Biển số quân đội à?"
"Biển số 0003, số biển này ít nhất cũng phải cấp bậc thiếu tướng đó!"
…
Tiểu Kha quan sát xung quanh, xem các quầy hàng và cửa hàng.
Trần Tuệ không để ý đến ánh mắt của mọi người, dẫn cả nhà vào trung tâm thương mại.
Những cặp vợ chồng đi dạo nhìn về phía cậu bé trong lòng bà, béo ú tròn trịa, vô cùng đáng yêu, lại có khí tức tiên linh.
Tiểu Kha thật sự chịu không nổi những ánh mắt kì lạ đó, ngẩng đầu lên nhìn Trần Tuệ.
"Mẹ ơi, con muốn xuống đi bộ."
Cậu phụng phịu nói mình đã không còn nhỏ nữa.
Trần Tuệ liền phóng tia mắt không thể chối từ, dịu dàng nói:
"Con yêu của mẹ dù lớn đến đâu, vẫn mãi là đứa trẻ trong mắt mẹ."
Chậc, mẹ muốn cậu làm con trai cưng.
Chưa kịp tiếp tục nũng nịu nữa, Vương Nhạc Hạo trên xe lăn cũng lên tiếng:
"Vợ yêu, để anh bế con trai đi, em mệt rồi."
Trần Tuệ không để ý đến ông, trong mắt bà chỉ có con trai quý giá.
Nằm trong lòng Trần Tuệ, Tiểu Kha rất muốn hỏi, các chị gái hồi nhỏ cũng bị đối xử như vậy sao?
Trần Tuệ ở cửa hàng quần áo nhìn vài bộ, nhưng thấy không đẹp.
Thế là cả nhà chạy đến vài cửa hàng quần áo liên tiếp.
Trong quá trình đó, cánh tay Trần Tuệ ôm mỏi nhừ, bà mới miễn cưỡng đặt Tiểu Kha xuống, nắm tay cậu tiếp tục mua sắm.
Phía sau, Vương Nhạc Hạo trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trong quân đội ông là tướng quân máu lạnh cai quản hàng vạn người, trước mặt Trần Tuệ ông chỉ là con cừu non.
Dám cãi lời vợ, tối đến sẽ phải chuẩn bị tinh thần bị đá xuống giường.
Ở một cửa hàng thời trang trẻ em, đôi mắt Trần Tuệ sáng lên, bà bước tới yêu cầu nhân viên lấy xuống một bộ quần áo.
Bộ trang phục này theo phong cách cao bồi, Tiểu Kha mặc vào vừa dễ thương vừa nam tính.
Bà liền muốn trả tiền mua ngay bộ đồ này.
Nhân viên bán hàng lúng túng giải thích, đây là bộ đồng phục gia đình, không bán rời được.
Nghe là bộ đồng phục gia đình, Trần Tuệ không nói gì thêm, trực tiếp cầm bộ của mẹ vào phòng thay đồ.
Khi bà bước ra lập tức khiến các nhân viên choáng váng. Bà mặc áo khoác da bò ở trên, phía dưới kết hợp với chiếc váy, trông vừa năng động lại có khí chất trưởng thành.