"Này, anh… có thể nói cho tôi nghe võ giả là gì không?"
Biểu cảm tĩnh lặng như nước của Giang Nam cuối cùng cũng thay đổi.
AnhCậu ta cắn môi, vẻ mặt phức tạp rồi hỏi:
"Cậu nghe võ giả ở đâu vậy, sao tôi phải giải thích cho cậu?"
Tiểu Kha lật đật vận não suy nghĩ một lý do thích hợp.
"Cha tôi nói, ông ấy giảng cho tôi nghe nhiều lần nhưng tôi không nhớ, anh giải thích lại cho tôi đi."
Tiểu Kha kéo người cha của mình để làm lá chắn mà không hề đỏ mặt.
Bên trong biệt thự nhà họ Vương, mí mắt phải của Vương Nhạc Hạo bỗng nhiên giật một cái, cảm thấy có điềm gì đó không lành.
Người ta thường nói mí mắt trái giật là tài, mí mắt phải giật là họa, liệu đây có phải lời dự báo gần đây ông nên ở trong nhà không ra ngoài không?
…
Giang Nam nhìn Tiểu Kha với vẻ nghi hoặc.
Nhưng đáp lại là khuôn mặt hiền lành ngây thơ cùng nụ cười ngờ nghệch của cậu bé.
"Khụ khụ."
Giang Nam quan sát xung quanh, thấy không có ai thì bắt đầu giảng giải cho cậu:
"Võ giả là những người tu luyện võ công…"
…
Khi Giang Nam giảng xong, Tiểu Kha há miệng nhìn anh ta một lúc lâu.
"Vậy anh là… võ giả ngoại kình?"
Giang Nam gật đầu không phủ nhận, đồng thời ho nhẹ rồi nói thêm là võ giả ngoại kình đỉnh phong.
Trong doanh trại biên cương, anh ta là võ giả ngoại kình đỉnh phong trẻ tuổi nhất, rất nhanh sẽ thử đột phá võ giả nội kình.
Mọi người vẫn nói anh ta là thiên tài xuất chúng, nên dần dần anh ta mới hình thành tính cách kiêu ngạo như vậy.
Tiểu Kha dùng thần thức khẽ cảm ứng.
Võ giả ngoại kình chỉ đơn thuần mài giũa thân thể, bên trong có một ít linh khí mờ nhạt nhưng không thể khống chế được.
Nhìn về phía hai người đàn ông xa xa kia, linh khí trong người họ mỏng manh, nhưng lại tuần hoàn có quy luật trong kinh mạch.
Hẳn phải là võ giả nội kình rồi, vậy cha mình cũng là võ giả nội kình à?
Chu Phó trước đó chắc là võ giả ngoại kình hậu kỳ, Hắc Bào Nhân là võ giả nội kình, khó trách…
Trong giây lát, lời giảng giải của Giang Nam như đã mở ra cánh cửa tới một thế giới mới cho cậu bé.
Những điều mà trước đây chẳng hiểu gì nay đã được giải đáp.
Nghĩ tới đây, Tiểu Kha mỉm cười quay trở lại lớp học.
Giang Nam nhíu mày, sao cậu bé không hề ngạc nhiên khiếp sợ gì cả vậy?
Mình là một võ giả thiên tài 17 tuổi mà, cậu bất ngờ một tí cũng được mà!
Anh ta đen mặt đi theo sau Tiểu Kha, tự an ủi mình trong lòng:
'Đứa nhỏ ngu ngốc cái gì cũng chẳng hiểu, bình thường thôi.'
Hai người trở lại lớp học, trong lớp đang ồn ào lộn xộn.
Tiểu Kha ngồi trở lại chỗ cũ, lấy điện thoại ra xem Weibo. Hôm nay bảng hotsearch vẫn là tin về buổi tiệc sinh nhật ở Ma Đô, kế đến là những tin đồn thổi tùm lum.
“Nhà dương cầm cấp quốc bảo Vương Nhạc Nhạc, đột nhiên huỷ lịch trình lưu diễn, có thể đã trở về nước.”
Tiểu Kha ngạc nhiên nhận ra tên này giống tên của chị tám.
Tiếp tục nhìn xuống cuối bảng xếp hạng hot search, một mục đã gây ra sự tò mò của cậu.
'Bạn nhỏ lớp một ở Ma Đô biểu diễn ảo thuật, khiến vô số ảo thuật gia chuyên nghiệp kinh ngạc!'
Tiểu Kha nuốt nước miếng, lo lắng mở video hot search ra xem.
Quả nhiên, video của cậu đã được đẩy lên top tìm kiếm!
Cậu căng thẳng nhìn lượt like, ba mươi triệu!!
Số lượng bình luận thậm chí lên đến hàng triệu, liệu cậu có thể bị lộ tẩy hay không đây?
Mở bình luận đầu tiên, đó là bình luận của Đồ Tứ, ảo thuật gia cấp quốc gia:
'Đây không giống là kỹ thuật ảo thuật, mà trong video tảng đá khổng lồ và lò luyện đan không giống đạo cụ, quá giống thật, cậu bé biểu diễn cũng không có động tác thừa, các vật hoàn toàn xuất hiện từ hư không.'