“Con trai, quay chương trình giải trí có vui không?”
Suy nghĩ một chút, Tiểu Kha trả lời ông.
“Vui lắm, nhưng chị năm ngốc quá, mỗi lần thi đấu chị ấy đều cản trở con.”
“Hơn nữa, chị năm không biết nấu cơm, chúng con suýt chút nữa đã bị bỏ đói rồi.”
Trần Tuệ nghiêm mặt, vẻ mặt nghiêm túc răn dạy Vương Tâm Như.
“Lần này sau khi về nhà con phải đi học nấu ăn với dì Lam, tự nấu cơm tự ăn!"
“Bảo con mang Tiểu Kha đi ghi hình, con còn muốn làm em trai con chết đói luôn sao?”
Vương Nhạc Hạo cười ha hả, các chị em còn lại cũng không che giấu ý cười. Vương Tư Kỳ và Vương Nhạc Nhạc âm dương quái khí nói móc. “Uầy, chị năm không biết nấu ăn sao?”
“Thật là, để em trai nhỏ đi theo chị phải chịu chút ấm ức rồi.”
Vương Tâm Như xấu hổ và giận dữ giơ nắm đấm lên uy hiếp đứa bé đáng yêu trong lòng cha.
“Em trai ngoan, còn dám vạch mặt cả chị của em nữa à, xem chị xử lý em thế nào.”
Nghe thấy chị năm uy hiếp, Tiểu Kha không quan tâm, còn cố ý lè lưỡi với cô ấy.
Người một nhà ngồi lên xe và đi về ngôi làng nhỏ trên núi.
Đi đến nhà nghỉ, mấy chị em nhìn nhau.
Bây giờ phải về nhà, nhưng tất cả đều muốn ngồi cùng một chiếc xe với em trai.
Nhà họ Vương nhiều người như vậy, một chiếc xe chắc chăn là không đủ.
Sau khi bàn bạc xong, Tiểu Kha cùng cha mẹ, cùng với chị hai và chị năm ngồi một chiếc xe.
Vương Tư Kỳ bất đắc dĩ ngồi vào trong xe Maserati, trong lòng âm thầm nghĩ.
Nếu như lúc trước không thông báo cho người nhà là em trai về nhà, như vậy em trai có thể thuộc về mình rồi.
Cô ấy xoa xoa trán, âm thầm đau lòng. Vì sao mình không nghĩ ra sớm hơn chứ?
Mấy chiếc ô tô đồng thời khởi động, bên cạnh nhà nghỉ lập tức vang lên một loạt tiếng ồn ào.
Thôn dân quanh đấy nhao nhao đi ra cửa kiểm tra, chỉ thấy mấy chiếc xe sang trọng kia dần dần rời khỏi sơn thôn.
Một người phụ nữ mập mạp hỏi mọi người. “Mọi người có nhìn thấy gà trống nhà tôi không?"
"Tôi đã đi bộ hai vòng quanh làng nhưng vẫn không tìm thấy nó."
Cách cửa sổ xe, Tiểu Kha nhìn phong cảnh ven đường.
Trong thoáng chốc, một đống lông nhung bò lên đỉnh đầu mình.
Vương Nhạc Hạo nhíu mày, bắt Tiểu Hắc trên đầu con trai nhấc lên giữa không trung.
Gâu!
Vừa rồi dọc theo đường đi, Tiểu Hắc đều ngủ ở cốp sau xe, chắc bây giờ mới tỉnh lại.
Một ngày có hai mươi tư tiếng thì nó có thể ngủ hai mươi mốt tiếng.
Nếu không phải nó trông giống chó thì tất cả mọi người phải hoài nghỉ liệu nó có phải là một con lợn hay không.
Chó bình thường có thể ngủ lâu như vậy được sao?
Tiểu Hắc: Ông gài khó tính, tôi khuyên ông mau thả tôi xuống! Vương Nhạc Hạo mỉm cười, tiện tay ném Tiểu Hắc xuống. "Nhị doanh trưởng, thằng Ý chết tiệt..."
Một giọng nam hùng hồn vang lên, rõ ràng là nhạc chuông độc quyền của Vương Nhạc Hạo.
Ông nghi hoặc lấy điện thoại ra. Khi nhìn thấy dãy số Thủ đô trên màn hình, cả người ông trở nên nghiêm túc. Tiểu Kha tò mò nhìn cha, không biết đã xảy ra chuyện gì.