Cậu đặt Tiểu Hắc xuống một góc, rồi một mình lên lầu tắm rửa.
Khi cậu xuống dưới thì sẽ thực hiện lời hứa với chị.
Tiểu Kha tự tin đi đến bên bàn cờ, bàn tay bụ bẫm đập lên bàn.
"Chị ơi, em xin đề nghị thách thức."
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của hai chị, cậu lại nhắc nhở: "Hôm qua không phải đã hứa là nếu em làm được bài lớp một thì sẽ được học tiểu học sao."
Hai người gật đầu, họ thật sự đã hứa với em trai như thế.
Vì vậy, họ bảo người hầu in hai tờ giấy thi lớp một.
Không lâu sau, đề thi Ngữ văn và Toán được in ra.
Người hầu cung kính đặt đề thi và bút lên bàn, sau đó lui ra ngoài.
Vương Tư Kỳ thu dọn bàn cờ lại, bảo em trai ngồi ở giữa hai người.
Hai chị sẽ theo dõi xem em trai có viết được hay không, dù viết không được cũng không sao.
Sau đó sẽ tìm một gia sư riêng ôn luyện cho em trai, trực tiếp đi học tiểu học cũng được.
Sau khi hạ quyết tâm, cuộc thi này chính thức bắt đầu.
Tờ đề thi đầu tiên là Toán.
Quét qua một lượt, miệng của Tiểu Kha hơi giật giật.
5+3=18+8=24+6=
...
Còn có câu hỏi là hãy đếm xem trong tranh có bao nhiêu quả....
Tiểu Kha muốn xé tờ giấy đi, quả thực là đang xúc phạm trí thông minh của mình.
Hai chị thấy em trai không viết gì luôn, trong lòng cũng nghĩ em trai không làm được.
Chưa kịp đợi hai người an ủi, Tiểu Kha đã bắt đầu trả lời câu hỏi cực nhanh.
Trong tờ đề không nhiều câu hỏi, hai phút sau cậu đã viết đầy.
Chưa kịp kiểm tra bài thi, em trai lại cúi đầu viết bài thi Ngữ văn hăng say.
"Hả?"
Hai chị gái kinh ngạc nhìn chữ viết của Tiểu Kha rồi ngây ngẩn cả người.
Chữ viết thật sự quá đẹp, rất chuẩn phong cách chữ in thể Tống.
Không thể nào, làm sao chữ của em trai lại chuẩn đến vậy.
Ý nghĩ này cùng lúc xuất hiện trong đầu hai chị gái, quá không hợp lẽ thường.
Tiểu Kha cố tình viết ẩu một chút.
Nếu không, Vương Tư Kỳ sẽ nhận ra nét viết của em trai tương tự như thư pháp trong phòng Tổng giám đốc lắm.
Viết xong hai bài thi, mỗi người kiểm tra một tờ.
Vương Tư Kỳ ngạc nhiên nói điểm Toán đạt điểm tối đa, Vương Văn Nhã cũng thông báo Ngữ văn đạt điểm tối đa.
Họ chăm chú nhìn về phía em trai, trong lòng Tiểu Kha rất căng thẳng, chẳng lẽ phát hiện ra gì sao?
Hai chị cùng nói "Giỏi quá" và đưa ngón tay cái lên chỉ về phía em trai.
Khóe miệng Vương Văn Nhã nhếch lên nụ cười nhẹ, nói với em trai:
"Thế thì không học mẫu giáo nữa, đợi đến khi năm học mới thì đi học tiểu học luôn."
"Tuyệt! Hề hề!"
Tiểu Kha nhảy lên vui mừng, vài ngày nữa mình sẽ là học sinh tiểu học rồi!
Ăn trưa xong, ba người hiếm khi cùng đi dạo phố mua quần áo.
Trên con phố phồn hoa đông đúc, ba người rất nổi bật.
Hai nữ thần xinh đẹp trắng trẻo dáng vẻ mỹ miều, dắt theo một cậu bé năm tuổi dễ thương đáng yêu, tỷ lệ quay đầu lại nhìn cực cao.
Tiểu Kha trước khi đi rất phấn khởi, nhưng đi một vòng là hối hận khi cùng hai chị ra ngoài luôn rồi.
Không đúng sao, họ đi dạo đi mua sắm mà chẳng mệt ư?
Một buổi chiều, cậu xem không dưới hai trăm bộ quần áo, hai chị gái dường như rất vui vẻ.
Tiểu Kha uể oải uống trà sữa, biểu cảm ủ rũ, lông mày nhíu thành nút thắt nhỏ.
Khi chị gái bảo kết thúc buổi dạo phố, cậu gần như xúc động muốn khóc.
Tiếp theo chị bảy bảo đi công viên giải trí, tâm trạng cậu lại sụt xuống.
Công viên giải trí có gì thú vị đâu, toàn là đồ trẻ con chơi.
...
Tài xế lái xe chở ba người, rất nhanh đã đến công viên giải trí gần đó.
Cảnh tượng sau khi xuống xe khiến Tiểu Kha ngạc nhiên.
Không phải nói công viên giải trí có những thứ như bập bênh, bóng nước sao, làm sao lại là những thứ này?
Liếc nhìn một lượt, tàu lượn siêu tốc lao vùn vụt, phát ra tiếng reo hò kinh hoàng.
Phía thuyền cướp biển cũng không ít người, còn có chiếc ghế xoay xoay lên trời và tàu vũ trụ...
Vương Tư Kỳ kéo Tiểu Kha đang lơ ngơ, bước vào công viên, Vương Văn Nhã đi bên cạnh trả tiền vé.
Vương Văn Nhã hỏi hai người:
"Chúng ta đi chơi cái nào trước nhỉ?"
Vương Tư Kỳ chỉ vào thuyền cướp biển, đồng thời có chút lo lắng trong lòng.
"Em trai ngồi cái này có sợ không, hay chúng ta đi chơi ngựa gỗ xoay xoay?"
Tiểu Kha biết mình bị coi thường, lập tức vỗ ngực nói:
"Yên tâm, em không sợ chút nào! Không đi chơi ngựa gỗ xoay đâu."
Hai chị nhìn nhau mỉm cười, dẫn Tiểu Kha lên thuyền cướp biển.
Nhân viên phục vụ cho ba người thắt dây an toàn, mắt dừng lại trên đôi chân trắng muốt của Vương Tư Kỳ một lúc.
Vương Tư Kỳ chú ý đến ánh mắt của anh ta, lạnh lùng cảnh báo:
"Nếu anh muốn chết, thì cứ tiếp tục nhìn đi."
Nhân viên phục vụ cúi đầu vội vàng đi mất, anh ta không có khả năng đi gây chuyện đâu.
Vương Văn Nhã cười đùa:
"Chà, sức hấp dẫn của em gái mình thật là cao, không giống mình..."
Vương Tư Kỳ mắng một câu: "Chị cũng cút đi."
Thuyền cướp biển khởi động, bắt đầu lắc lư lên xuống, Tiểu Kha đã có thể cảm nhận được cảm giác mất trọng lực và cảm giác đẩy lưng, quá ngạt thở rồi.
"A~"
Tiếng kêu còn non nớt khiến hai chị gái cười phì.
Lúc nãy còn đàn ông lắm cơ mà, bây giờ lại biết sợ rồi.
Thuyền cướp biển lắc lư mạnh dần, mọi người hò reo phấn khích.
"Ô hô!"
"A~ em không chịu nổi rồi."
"Ôi, sao em hít thở không nổi nữa!"
...
Sau khi xuống khỏi thuyền cướp biển, Tiểu Kha suýt ngất xỉu.
Cảm giác đặt chân xuống đất thật tốt…