Người một nhà vui vẻ hòa thuận, không ai để ý tới Bạch Thiển Lam đang ngã trên mặt đất.
Nhìn thấy chị gái bị đánh, Bạch Tiểu Phi khóc lớn. Lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Đạo diễn Hoa phái người đi đỡ Bạch Thiển Lam, sau đó hỏi nguyên do.
Ai ngờ cô ta hất tay nhân viên công tác ra, chỉ vào đám người nhà họ Vương giận dữ hét lên.
“Các người vô duyên vô cớ đánh người, tôi muốn báo cảnh sát!”
Vương Anh quay đầu lại, sau đó, cô ấy lấy điện thoại di động ra chiếu một đoạn video cho mọi người xem.
Bởi vì khoảng cách quá xa nên hơi mờ, nhưng mọi người vẫn có thể thấy rõ hành động của Bạch Thiển Lam sau khi người quay phim rời đi.
Trong video, cô ta đặt quả táo của nhóm Vương Tâm Như vào nhóm của mình...
Vương Anh khoanh tay, không mặn không nhạt nói.
“Là nhân vật của công chúng thì nên kiềm chế hành vi của mình.” "Video của tôi cũng là bằng chứng cho việc cô trộm cắp.”
“Nếu cô muốn báo cảnh sát cũng được, để tôi gọi.”
Điều này làm cho tâm trạng của đạo diễn Hoa càng thêm thấp thỏm, Bạch hiển Lam chọc ai không chọc, vậy mà lại đắc tội với bọn họ.
Mấy nhân vật lớn này chỉ cần động ngón tay thôi cũng khiến sự nghiệp giải trí của cô chấm dứt đấy.
Vương Tư Kỳ dẫn đầu quay đầu lại, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ lạnh lùng.
Đối diện với ánh mắt của cô ấy, Bạch Thiển Lam bỗng cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Vương Tâm Như đi lên phía trước ngăn cản chị em, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số.
Chỉ chốc lát sau, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói ngạc nhiên. “Tâm Như, sao lại gọi điện thoại cho anh?” “Gần đây thấy em đi Ma Đô, hiện tại...”
Vương Tâm Như mở miệng ngắt lời anh ta.
“Sếp Trương, Bạch Thiển Lam là nghệ sĩ của anh phải không?”
"Hủy bỏ quyền tài nguyên của công ty văn hóa giải trí Diệu Tỉnh với cô ta..." Người đàn ông bên kia điện thoại rõ ràng sửng sốt, sau đó nghỉ hoặc hỏi. “Cô ta trêu chọc tới em à?”
“Được, anh biết rồi.”
Tút...
Sau khi cúp điện thoại, đám người Bạch Thiển Lam và đạo diễn ngây ra như phông.
Công ty giải trí văn hóa Diệu Tinh cũng chính là công ty ký hợp đồng của Bạch Thiển Lam.
Nghe nói ông chủ công ty này họ Trương. Chẳng lẽ Vương Tâm Như liên lạc với ông chủ công ty bọn họ?
Một nữ minh tinh nổi tiếng nếu bị truyền ra tin xấu thì hậu quả sẽ không thể †ưởng tượng nổi.
Nếu như không có tài nguyên thì sự nghiệp giải trí của cô ta thật sự đi đến hồi
kết. Vị nữ hoàng điện ảnh này dường như thật sự rất quyết tâm.
Bạch Thiển Lam cảm giác như mình rơi vào hầm băng, phẫn nộ ban đầu chuyển thành sợ hãi.
Cô ta chỉ muốn xếp hạng cao hơn thôi, vốn dĩ không có ý trêu chọc Vương 'Tâm Như, nhưng bản thân dường như có chút quá đáng.
Nhưng chỉ vì loại tranh cãi nhỏ này mà có cần thiết phải phong sát mình không?
Cô ta còn chưa kịp tỉnh táo lại thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên. Đúng là người đại diện gọi điện thoại tới.
Cô ta run rẩy nhận điện thoại, giọng nữ vang dội dị thường truyền vào bên tai cô ta.
“Bạch Thiển Lam, em đã làm gì thế? Ông chủ tìm tôi, nói muốn hủy bỏ tất cả tài nguyên dành cho em.”
“Em mau về đây cho tôi!”
Tút...