Lúc này cậu đã đến gần căn cứ quân sự của chị hai và có thể chuẩn bị hạ cánh.
Cậu điều khiển phi công lái trực thăng chầm chậm về phía căn cứ quân sự. Cùng lúc đó, bộ phận phòng không đã thổi còi báo động. [Cảnh báo, cảnh báo, có vật thể không xác định đang đến gần.]
Người lính nhận thấy dấu đỏ trên máy dò radar, lập tức kiểm tra bằng kính viễn vọng điện tử.
Một người lính khác bên cạnh vội vàng hỏi anh ta. “Phải trực thăng của địch không? Định tấn công à?”
“Ừm...Tôi không chắc lắm, đó là một chiếc trực thăng bình thường có chữ Hán trên thân máy bay.”
“Chữ gì?” “Ừm... Tiểu Kha số 2...”
Hai người đồng thời sửng sốt, chiếc trực thăng này đang làm gì, sao lại có tên gọi kỳ quái như vậy?
Người lính bên cạnh ho nhẹ một tiếng rồi nói.
“Đợi hắn đến gần, thử liên lạc xem sao, nếu không trả lời thì tấn công cũng chưa muộn.”
Cả hai cùng gật đầu và nghiêm túc nhìn vào dấu đỏ trên radar.
Cho đến khi trực thăng gần đến phạm vi liên lạc, mấy người lính sẽ gửi tín hiệu liên lạc tới trực thăng.
Lúc này Tiểu Kha vẫn đang hưng phấn chuẩn bị tiếp đất. Bất chợt giọng nói của một người đàn ông lạ phát ra từ bảng điều khiển.
“Máy bay trực thăng màu đen, anh đang đến gần khu vực quân sự của chúng tôi. Xin hãy cho biết danh tính, mục đích, bộ phận của anh...”
Tiểu Kha bối rối nghe lời nói của người đàn ông, cuối cùng cũng hiểu được anh ta đang nói gì.
Thì ra là hỏi cậu đến đây để làm gì. Tất nhiên là cậu đến để cứu chị gái của mình rồi. Cậu nghiêng người về phía trước và trả lời bằng một giọng ngọt ngào.
“Tôi đến tìm cha tôi, cha tôi tên là Vương Nhạc Hạo, chị hai của tôi tên là Vương Anh.”
Máy bay trực thăng tiếp tục hạ xuống, giọng nói của một người đàn ông xa lạ lại vang lên từ bảng điều khiển.
“Anh đã đến gần phạm vi quản lý quân sự của chúng tôi. Xin hãy cho chúng tôi biết mục đích của anh ngay lập tức, nếu không chúng tôi sẽ thực hiện các biện pháp tấn công!”
Tiểu Kha trợn trừng mắt, lẩm bẩm một mình.
“Anh ta không nghe thấy mình nói, phải làm gì đây?”
“Tiểu Hắc, mày có biết phải làm sao thì anh ta mới nghe được không?” Tiểu Hắc: Cậu hỏi tôi ư, ổn không đấy?
Bất chấp bộ phận phòng không đã hỏi mấy lần, chiếc trực thăng màu đen vẫn tiếp tục hạ cánh xuống.
Hai người lính nghiêm túc nói. “Khởi động một cuộc tấn công bằng tia hồng ngoại vào vật thể lại”
Người điều khiển nhận lệnh ngay lập tức kích hoạt vũ khí phòng không và nhắm vào chiếc trực thăng màu đen để phát động tấn công.
Trong phút chốc, vô số đạn đạo bay về phía Tiểu Kha. “Ất”
Tiểu Kha hét lên, ngay lập tức kích hoạt linh lực của mình để tạo thành một lớp màng bảo vệ trong suốt xung quanh chiếc trực thăng.
Hàng chục đạn đạo sắp bản trúng cậu bất ngờ giảm tốc độ.
Cuối cùng, đạn đạo đứng im một cách kỳ lạ xung quanh chiếc trực thăng, không thể tiến xa hơn.
Bộ phận phòng không nhìn cảnh tượng này đều há hốc mồm.
Đạn đạo vẫn nhắm và phóng, chỉ trong vài chục giây, hàng trăm đạn đạo đã lơ lửng quanh thân trực thăng.
Nhìn từ xa, nó trông giống như một con nhím khổng lồ. Cuối cùng Tiểu Kha cũng thở phào nhẹ nhõm, cau mày bất mãn nói. “Đồ vô lại, chờ tôi tìm được chị hai, tôi sẽ kêu chị ấy từ từ xử lý mấy người!”
Mọi người trong bộ phận phòng không đều há hốc miệng, không biết phải bày tỏ sự bàng hoàng như thế nào.
Cái quái gì thế này, tại sao lại thế này? “Tiểu Kha số 2, hạ cánh đây!”