Ánh đèn xung quanh lộng lẫy nhẹ nhàng quét qua đám đông, phản chiếu những khuôn mặt đang tươi cười.
Ầm ầm…
Trên bầu trời của quảng trường, nhiều chiếc trực thăng từ mọi hướng đồng loạt bay tới, mỗi chiếc trực thăng còn treo một biểu ngữ.
Tất cả sự chú ý của đám đông đều bị thu hút, đây là cách thức khai mạc tiệc sinh nhật của phú hào sao?
“Oa, ông xã, hai chiếc máy bay đó là máy bay màu hồng.”
“Thôi, có gì mà kinh ngạc chứ, anh… anh và Bình Noãn Noãn cũng có hai chiếc máy bay.”
“Mau nhìn chữ kia! Linh đồng sáu tuổi như một bông hoa tươi, tràn ngập tiếng cười và niềm vui.”
"Là sinh nhật của đứa bé sáu tuổi sao?"
“Hít…”
Dưới khán đài tiếng người ồn ào, nhao nhao lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Đột nhiên, tất cả ánh đèn tắt hết, toàn bộ quảng trường trở nên đen sì.
“Chào mọi người, tôi là Lục Thanh Lam!”
Trong loa vang lên giọng nam trầm và cực kỳ gợi cảm.
Một chùm ánh sáng đột nhiên chiếu vào giữa sân khấu, ánh sáng xung quanh được bật lên.
"Hôm nay tôi làm người mở màn, đặc biệt chúc mừng sinh nhật em trai của bạn tôi, đồng thời chúc mừng sinh nhật của người bạn nhỏ ngày hôm nay…"
“Lục Thanh… Lam? Lục Thanh Lam!”
“Oa, ông xã! Chồng em tới rồi!”
Dưới khán đài mọi người lập tức kêu lên những tiếng cảm thán, vô số cô gái hét to gọi tên của anh ta.
Anh ta là nam nghệ sĩ nổi tiếng trong làng giải trí với hơn hai mươi triệu người hâm mộ.
Bóng dáng Lục Thanh Lam được phóng to lên màn hình lớn, khuôn mặt tuấn mỹ của anh ta được hiển thị hoàn hảo trên màn hình.
"Tiếp theo, tôi sẽ tặng cho mọi người những bài hát của tôi."
Âm nhạc nhẹ nhàng phát ra, phối hợp với giọng hát trầm thấp đặc trưng của anh ta trong nháy mắt khiến vô số cô gái điên cuồng thét chói tai…
Phía sau sân khấu, Tiểu Kha ngơ ngác đứng ở phía sau đám trẻ, có chút lúng túng.
Các bạn nhỏ đứng bên cạnh đều mặc trang phục thống nhất, phía trên là áo choàng màu đen, phía dưới là quần dài màu trắng tinh khiết.
Chỉ có cậu là trông có vẻ lạc lõng.
Sau khi cậu được trang điểm cẩn thận đã được đưa đến nơi này, tiếp theo nên làm gì đây?
Tiểu Kha: Để mình ở đây làm gì, sao không ai nhắc nhở mình thế?
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Trên sân khấu, Lục Thanh Lam hát xong một ca khúc, khán giả dưới sân khấu lập tức vỗ tay nồng nhiệt.
Tiếng hò reo vang vọng trên quảng trường thật lâu, đủ để nhìn ra mọi người đã nhiệt tình như thế nào.
Anh ta thản nhiên cười nói.
"Một nghìn bạn nhỏ may mắn đã được chọn ngẫu nhiên cho sự kiện này, bây giờ chúng ta cùng mời các bạn lên sân khấu."
Cọt kẹt.
Từ xa, Tiểu Kha nhìn thấy cửa lớn thông lên sân khấu mở ra, tất cả các bạn nhỏ bước lên sân khấu một cách có trật tự.
Cậu sửng sốt một lúc rồi rón rén đuổi theo đội quân đông đảo.
Trên sân khấu, mấy chiếc đèn pha chiếu qua chiếu lại trên người các bạn nhỏ.
Tiểu Kha là người cuối cùng bước lên sân khấu.
“Oa…”
Khi bước lên sân khấu, cậu kinh ngạc nhìn về phía dưới khán đài.
Toàn bộ sân khấu bị vô số người vây quanh, hoàn toàn đông nghịt.
Cậu chưa từng thấy nhiều người như vậy, cũng chưa từng được nhiều người nhìn như vậy.
Một cơn chóng mặt nhẹ và cảm giác mềm nhũn ở chân bao trùm lấy cậu, linh lực của cậu hơi vận chuyển, lập tức hóa giải loại khó chịu này.
Nhìn các bạn nhỏ khác đang đi vòng quanh sân khấu, cậu cũng kháu khỉnh đuổi theo đội hình.
“Ồ?”
Mọi người đều phát hiện ra rằng một cậu bé trong số những đứa trẻ này có vẻ khác với những đứa trẻ khác.
Trong khi những người khác mặc đồ đen trắng thì cậu lại mặc đồ xanh trắng.
Khoảng cách quá xa nên mọi người không thấy rõ khuôn mặt của cậu, nhưng thân hình này làm cho người ta có cảm giác tràn đầy linh khí.
Lục Thanh Lam nhắm chuẩn thời cơ, nói vào micro.
“Dừng lại!”