“Lần này, chúng ta cũng coi như là tướng sĩ bảo vệ quốc gia rồi, ha ha ha.”
Cùng với mấy tiếng cười to, mười vị cao thủ tông sư chính thức đặt chân ra chiến trường.
Tới lúc bọn họ ra tới tiền tuyến, mặc sức ra tay thì sẽ có quân địch chết bất đắc kì tử, binh sĩ có lớn mạnh đến đâu cũng vẫn có thể hạ bằng một chiêu.
Đây chính là nguyên nhân quốc tế không cho phép tông sư được tham gia chiến tranh, bọn họ giết người như giết gà, không sợ vũ khí lạnh!
Tiền tuyến.
Tiểu Kha hỏi thăm Austin:
“Chị tôi... Vương Tướng quân thế nào rồi? Có bị thương không?” Lưng Austin đổ mồ hôi lạnh, tầm mắt lơ lửng không cố định.
Theo như anh ta được biết, sau khi người phụ nữ kia chịu cực hình, dù không chết nhưng cũng không còn cách cái chết là bao.
Nhưng anh ta đâu dám nói thật, lỡ như thanh niên trước mặt nổi giận, xiên một nhát là anh ta nát như tương ngay.
Vừa rồi Arthur còn phách lối là vậy, vậy mà giờ thậm chí ngay cả tro cốt cũng không còn.
“Đương... Đương nhiên là không sao, sức khỏe của Vương Tướng quân rất tốt, chỉ bị giam giữ trong căn cứ bên tôi thôi.”
Austin cười lúng túng, hai chân run lập cập.
Bốn đại tông sư đứng bên không nghe hiểu tiếng E nên không biết hai người đang trao đổi vấn đề gì.
“Tốt rồi, vậy anh mau dẫn tôi tới đó đi.”
Tiểu Kha ngây thơ tin lời Austin nói là thật, hoàn toàn không nhìn thấu được lời dối trá của anh ta.
Ba vị đại dị năng giả còn lại tụ lại một chỗ, cung kính đi trước dẫn đường. Thấy bốn người họ định đi, một vị tông sư không nhịn được hỏi Tiểu Kha: “ÿ¡... Tiên nhân này, ngài định đi đâu với bọn họ vậy?”
Tiểu Kha quay đầu lại, cười tươi:
“Bọn họ nói Vương Tướng quân đang ở căn cứ, giờ sẽ dẫn đường cho tôi, sao vậy ông?”
Vị tông sư kia run rẩy, vội vàng chắp tay đáp:
“Tôi đâu dám để tiên nhân gọi tôi như vậy, võ giả coi thực lực là trên hết, ngài cứ việc gọi tôi là Tiểu Hồ.”
“Xin tiên nhân đừng nhẹ dạ tin kẻ địch, e là có điều gian trá...
Tiểu Kha nhếch môi, ông cụ này còn già hơn cha cậu, vậy mà ông ấy bảo cậu gọi là Tiểu Hồ, quả là kỳ lạ...
“Không sao đâu, tôi rất lợi hại, không sợ anh ta.” Tiểu Kha vỗ ngực đầy tự tin, hoàn toàn không để tâm lời khuyên này.
Bên trong áo, Tiểu Hắc thò đầu ra quan sát bốn phía, đôi mắt tròn xoe liếc nhìn mấy người.
Xem ra hoàn toàn không cần anh chó này ra tay rồi.
Nghĩ vậy, nó lại rụt đầu về nằm ngáy khò khò.
Cứ thế, Tiểu Kha sải bước chuẩn bị đi theo Austin tới căn cứ. Đột nhiên.
Một viên đạn tín hiệu ở đằng xa được bản lên trời.
Thấy vậy, toàn bộ quân địch lập tức rút lui, điên cuồng bỏ chạy về hướng ngược lại.
Sắc mặt ba vị dị năng giả nặng nề, bọn họ nhìn nhau rồi tản ra chạy trốn theo. những hướng khác nhau.
Binh sĩ của Hoa Hạ giật mình thắc mắc, tại sao quân địch trông thấy đạn tín hiệu thì lại bỏ chạy?
Chíu! Vù vù...
Phía chân trời đột nhiên xuất hiện mấy trái tên lửa đạn đạo cỡ lớn, chỉ nhìn kích cỡ thôi cũng biết nó mạnh cỡ nào rồi.
'Trên đài cao, Vương Nhạc Hạo mắng to một tiếng, trán chảy mồ hôi lạnh. “Lại là tên lửa đạn đạo Lôi-14, xem ra bọn họ vẫn còn giấu thực lực!” Ông không kịp nghĩ gì thêm, lập tức cầm bộ đàm lên ra lệnh:
“Đội phòng không, lập tức phóng tên lửa đánh chặn!”