Vương Tâm Như nhíu mày.
Chắc là trong khoảng thời gian này, Bạch Thiển Lam đã lén lút dời táo đi.
Nhưng mặc kệ cô ấy có chất vấn thế nào, Bạch Thiển Lam vẫn một mực phủ nhận.
Hơn nữa trong tay cô ấy quả thật không có chứng cứ.
Điều này khiến Vương Tâm Như rất tức giận.
Ngay khi hai người đang tranh cãi thì một bóng người cao lớn từ xa đi đến. Cô ấy có khí chất lạnh lùng và cảm giác cao quý bẩm sinh.
Mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân hiển thị rõ tư thế oai hùng.
Chú ý tới bóng người tới gần, Tiểu Kha kích động gọi cô ấy.
“Chị hai, sao chị lại tới đây?” Nghe vậy, mấy người đều nhìn về phía người phụ nữ kia.
Vương Tâm Như ở bên cạnh cũng kinh ngạc trước sự xuất hiện của chị hai.
Vương Anh nhìn chằm chằm Bạch Thiển Lam không chớp mắt, bước chân trầm ổn mạnh mẽ.
Khi đến gần, cô ấy đã giơ tay tát một cái. Bốp! Tiếng tát trong trẻo vang vọng trong vườn cây ăn quả.
Một bạt tai này khiến Bạch Thiển Lam choáng váng, hai má nhanh chóng sưng đỏ.
Sau khi phản ứng lại, cô ta vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.
“Sao cô dám đánh tôi!”
Bốp!
Lại là một cái bạt tai vang dội, nửa khuôn mặt khác của cô ta cũng sưng đỏ
Bạch Thiển Lam hoàn toàn mất đi lý trí, giương nanh múa vuốt lao về phía Vương Anh.
Bốp!
Vương Anh vốn là võ giả nội kình, mới dùng có chút lực đã tát cô ta ngã xuống đất.
“Do cô không biết xấu hổ, đáng đánh.”
“Người nhà họ Vương tôi mà cô cũng dám tùy tiện trêu chọc sao!”
Tiểu Kha giơ ngón tay cái với chị hai, trong mắt tràn đầy sùng bái.
Quá ngầu!
Đạo diễn và một đám nhân viên công tác nhanh chóng đến hiện trường.
Nhìn Bạch Thiển Lam chật vật, đạo diễn Hoa có chút không biết làm sao, ông ta cũng không ngờ sẽ xảy ra mấy chuyện này.
"Ngừng ghi hình!"
Đạo diễn Hoa truyền lời cho các bộ phận, dặn dò tất cả các nhóm ngừng thi đấu.
Vương Anh cũng không để ý tới người khác, xoay người ôm lấy em trai. Khuôn mặt lạnh lùng biến thành nụ cười dịu dàng.
“Em trai ngoan, nhớ chị không?”
Tiểu Kha cười ngọt ngào, liên tục gật đầu.
Lúc này đám người Vương Tư Kỳ cũng đi tới bên cạnh Tiểu Kha.
Lúc này cậu bé mới phát hiện, thì ra mọi người trong nhà đều tới.
Ban đầu Tiểu Kha cũng không có triển khai thần thức, cho nên cũng không biết các chị tới đây.
Cả nhà quây quần quanh Tiểu Kha, trên mặt đều là ý cười. “Em trai, chị bảy chạy từ xa tới tìm em, có nên thưởng một chút không?”
Vương Tư Kỳ giơ ngón tay chỉ vào sườn mặt của mình, dường như là đang ám chỉ.
Vương Nhạc Hạo đứng chắn trước mặt con gái, cũng nói với con trai.
"Con trai bảo bối, cha đi từ xa tới, có phải cũng nên thưởng cho cha một cái hôn nhẹ không?”
“Không muốn!” Đầu Tiểu Kha lắc như trống bỏi.