Bộ phận phòng không nhanh chóng thông báo cho binh lính điều tra chiếc trực thăng bí ẩn hạ cánh xuống khu vực quân sự.
Trong cabin, Tiểu Kha giải phóng thần thức để quan sát tình hình xung quanh. “Tiểu Hắc, nhanh đi theo tao, có người tới!”
Tiểu Kha mở cửa khoang trực thăng, dùng một tay bế con chó lên rồi chạy sang một bên như bay.
Tốc độ của cậu rất nhanh, hơn nữa có thần thức cảm ứng nhất cử nhất động xung quanh nên có thể vượt qua những tên lính kia.
Một người lính từ bộ phận phòng không sợ hãi kêu lên. “Vừa rồi... hình như có một cậu bé chạy ra khỏi trực thăng!” “Cậu bé?”
Mọi người đều bối rối và không biết chuyện gì đang xảy ra với chiếc trực thăng bí ẩn bất ngờ này.
Trên mặt đất, rất nhiều binh lính cầm súng trường tiếp cận chiếc trực thăng, mọi người đều tỏ ra cảnh giác.
Điều kỳ quái chính là trong chiếc trực thăng vẫn không có động tĩnh gì, điều này càng khiến họ nghỉ ngờ hơn.
Mấy tên lính tiến vào cabin và chĩa súng vào phi công. “Anh là ai, có mục đích gì?” Phi công vừa tỉnh táo, giờ lại bối rối.
Không phải vừa rồi mình đang ngồi trên trực thăng ư? Những người lính này là ai?
“Nói!”
Người lính dẫn đầu sốt ruột thúc giục, chĩa họng súng về phía trước và nhắm bắn.
Phi công suýt nữa đã bị cảnh tượng này doạ cho chết khiếp, ấp a ấp úng giải thích.
“Tôi.... tôi là phi công của nhà họ Vương, ông chủ của tôi tên là Vương Nhạc Hạo.
Người lính ngạc nhiên hỏi.
“Vừa rồi tại sao anh không trả lời? Tại sao lại tự ý xông vào phạm vi quân sự? Tại sao lại đến đây?”
Hàng loạt câu hỏi này khiến da đầu anh ta tê dại, đầu óc như hỗn loạn. “Tôi... tôi không biết.” “Dẫn đi!”
Tên phi công suýt nữa đã khóc rống lên, đúng là anh ta không biết tại sao mình lại đến nơi này mà!
Cùng lúc đó, trong một góc của căn cứ quân sự, một người một chó thò đầu ra, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh.
Tiểu Kha âm thầm lập kế hoạch trong lòng. “Tiểu Hắc, nếu muốn tìm chị hai, có phải nên hỏi rõ chị ở đâu đúng không?” Tiểu Hắc có tính người dưới chân cậu gật gật đầu.
“Chắc chắn cha sẽ không nói cho tao biết, cho nên chúng ta đi tìm anh Tiểu Lưu trước."
“Sau khi hỏi rõ ràng, chúng ta mới có thể nghĩ ra cách cứu chị được.”
Sau khi cậu đưa ra quyết định cuối cùng, lúc chuẩn bị hành động, đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề nan giải.
“Ở chỗ anh Tiểu Lưu có rất nhiều người, nếu mình đi thẳng tới chỗ anh ấy, nhất định sẽ bị phát hiện”
Tiểu Kha tự lẩm bẩm.
“Phải làm sao đây? Nếu mình cứ đi qua như vậy sẽ bị phát hiện.” Cậu bĩu môi khó chịu và đi đi lại lại trong góc tường.
Gâu! Gâu!
Tiểu Hắc xoay người mấy vòng, như muốn bày tỏ điều gì.
Cậu không kiên nhãn than thở trước mặt Tiểu Hắc.
“Mày sủa cái quái gì? Mau ngậm miệng lại!”
Đột nhiên, một ý tưởng chợt loé lên trong đầu cậu.
Nếu nhìn mình còn nhỏ tuổi như vậy thì chỉ cần thay đổi dung mạo một chút là được rồi.
Nghĩ đến đây, cậu âm thầm kích hoạt thuật pháp, sử dụng thuật dịch dung với bản thân mình.
Kỹ thuật này tương tự như thuật tịnh thân, chẳng qua khi ở luyện khí kỳ, cậu vẫn chưa biết sử dụng.
Bây giờ đang trong trúc cơ kỳ, vừa vặn có thể sử dụng thuật pháp này.
Chỉ thấy khói dày đặc bao trùm khu vực xung quanh Tiểu Kha, sau khi khói tan đi, một thanh niên mặc áo choàng trắng xuất hiện tại chỗ.
Đôi mắt của Tiểu Hắc suýt nữa bị nổ tung, nó không ngờ cậu chủ nhỏ còn có kỹ năng này.
Chỉ thấy khuôn mặt và ngoại hình của cậu rất tuấn lãng, ngũ quan sắc nét, đường cong rõ ràng.