“Từ lâu đã nghe anh Vương nhắc tới con trai, mặt mày quả là xinh xắn đáng yêu, sau này lớn chắc chắn sẽ đẹp trai hơn anh Vương.”
Phong Khiếu Thiên trêu ghẹo. Vương Nhạc Hạo bực mình đấm ông ấy một cú.
“Ông đừng ép tôi phải lôi những món nợ cũ với ông ra nói trước mặt mọi người!”
Ba cô gái che miệng cười trộm, hóng hớt đứng xem chú Phong đấu võ mồm với cha.
Ra khỏi phòng họp, Tiểu Kha đang ngắm nghía chiếc huân chương thì đột nhiên nhớ tới anh Tiểu Lưu.
Cậu kéo ngón tay của Vương Tư Kỳ, hỏi dò: “Tại sao anh Tiểu Lưu lại ở đây ạ? Có thể đưa anh Tiểu Lưu về nhà không ạ?”
Cái tên này quá xa lạ với Vương Tư Kỳ, cô ấy phải cẩn thận ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra.
Hơn một tháng trước, trong cơn nóng giận, cô ấy đã đuổi người quét dọn kia tới đây...
Nếu như em trai không nhắc thì chắc Tiểu Lưu phải ở lại quân doanh mấy. năm mới có thể về lại được.
Cô ấy lúng túng giải thích với em trai:
“Chỗ này có quá nhiều công việc, Tiểu Lưu tới đây để giúp đỡ, em muốn đưa anh ta về nhà à?”
Tiểu Kha gật đầu, dù sao Tiểu Lưu cũng từng giúp cậu, xem như là người “quen”.
Hiểu ý em trai, Vương Tư Kỳ khế gật đầu.
Nếu em trai muốn đưa anh ta đi thì tiện thể đưa anh ta về nhà cũng được, dù sao cũng không có gì rắc rối.
Cô ấy gọi điện giao việc xong, cả nhà vui vẻ đi về phía chiếc máy bay trực thăng của nhà họ Vương.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Lưu mặc quân phục đã chạy tới chỗ mọi người. Trông thấy cậu chủ, anh ta suýt thì bật khóc.
Cuộc sống trong quân đội rất gian khổ, cậu chủ đúng là thương anh ta, về nhà còn nhớ dẫn anh ta về cùng.
Tiểu Lưu rất muốn nói thật to với cậu chủ rằng, câu có biết một tháng qua tôi sống thế nào không!
Tiểu Kha leo lên máy bay trực thăng, vui vẻ reo hò: “Tiểu Kha số 2, cất cánh đi!”
Cánh quạt nhanh chóng chuyển động, chở sáu người bay lên trời, hướng về phía đông nam...
Thủ đô. Trong một tòa cung điện vàng son lộng lẫy ở thủ đô phồn hoa.
Mọi người đều biết đây là nơi ở của Hoàng gia, cũng là nơi quốc chủ của Hoa Hạ xử lý công việc.
Trong cung Thường Lạc, một người đàn ông đồng bóng mặc áo gấm, lười biếng dựa vào chiếc ghế hoàng cung.
Mấy mỹ nhân ăn mặc hở hang nhẹ nhàng nhảy múa trong sảnh lớn, thỉnh thoảng bọn họ lại lén nhìn trộm anh ta.
Nếu như may mắn được Nhị điện hạ ưng ý thì phần đời còn lại của bọn họ sế hưởng không hết vinh hoa phú quý.
“Ha ha ha, anh hai thật có nhã hứng!”
Cùng với giọng nói ai ái vang lên, một người đàn ông tóc dài xông vào trong sảnh lớn.
Người này mỉm cười, ánh mắt không buồn che giấu sự khinh thường. Anh ta đi thẳng tới chỗ người đàn ông đồng bóng, bị hai tên thị vệ ngăn lại.
Người đàn ông ngồi trên ghế hoàng cung duỗi lưng, vẫy tay gọi một cô gái trong số những người kia.
Cô gái kia mừng rỡ chạy lại, người đàn ông kéo eo cô ta, để cô ta dựa vào. ngực mình.
Mùi hương cổ xưa này khiến cô gái si mê, khuôn mặt ửng đỏ. “Em ba, anh thấy trong người không được khỏe, mời em về cho.” Tam điện hạ cười khẩy một tiếng, quay người bỏ đi.
Đi ra tới ngoài rồi, anh ta mới chán ghét mắng thầm:
“Quả nhiên Mặc Diệp là một tên ăn hại mê gái, có lôi kéo anh ta cũng chẳng ích gì.”
“Có điều vừa hay, bản vương lại bớt được một đối thủ, ha ha ha!” Anh ta chắp hai tay sau lưng, cười to bỏ đi.
Ngày hôm đó, các tạp chí lớn tranh nhau đưa tin chiến thắng ở biên cương.
Với tư cách là người đứng đầu quân đội, Vương Nhạc Hạo đương nhiên cũng bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Những công trạng trước đây của ông cũng được cư dân mạng đào ra.
Mọi người đều tò mò liệu quốc chủ sẽ khen thưởng gì cho vị “công thần của đất nước” này.
Trên bình diện quốc tế.
Tin tức bốn trăm ngàn quân E bị diệt khiến các nước kinh ngạc, buộc phải xem xét lại năng lực chiến đấu của Hoa Hạ...