Bà bước tới cầm tay con gái, quan sát cẩn thận, bờ mi đỏ hoe. Vương Anh mỉm cười nhẹ nhàng an ủi Trần Tuệ.
“Mẹ à, hiện tại con đã không sao rồi, may mà có Tiểu Kha nên sức khỏe của con mới có thể hoàn toàn bình phục.”
Vương Anh dịu dàng nhìn em trai, chọc vào chiếc má phúng phính của cậu bé dì Lam đi đầu nhóm người giúp việc bưng bữa sáng ra, đồng thời đưa một hộp quà cho Vương Tư Kỳ.
Mọi người lập tức đổ dồn sự chú ý vào hộp quà. Vương Tâm Như cười xấu xa, trêu ghẹo:
“Gì thế này em bảy, có phải bạn trai em tặng quà cho em không, ha ha.”
Vương Tư Kỳ tức giận lườm chị năm, sau đó mở hộp quà ra trước ánh nhìn chăm chú của cả nhà.
“Điện thoại cũ của em trai bị hỏng nên em nhờ dì Lam mua một chiếc mới.”
Tiểu Kha chớp đôi mắt to nhìn chiếc điện thoại, hình như cái này hơi khác cái cũ.
Cậu tò mò chỉ vào chiếc điện thoại, hỏi: “Chị bảy, cái này không giống cái em từng dùng phải không?” Vương Tư Kỳ cười, giải thích cho em trai biết:
“Chiếc điện thoại Hoa kia đã hỏng hẳn rồi nên chị mua cho em một chiếc Hoawei Mate 60.”
“Nghe nói nó rất bền, khó hư hỏng...”
Tiểu Kha nghiên cứu chiếc điện thoại, ngắm nghía một lúc rồi lẩm bẩm:
“Tại sao màn hình lại lớn như vậy chứ?”
Cậu so màn hình với mặt mình, không ngờ nó lại to bằng nửa khuôn mặt.
Thấy cậu nhóc nghịch điện thoại, mọi người bật cười.
Vương Anh cũng không nhịn được vuốt ve chiếc đầu tròn xoe của cậu.
Ăn cơm xong, Vương Tư Kỳ vội vã phóng tới công ty.
Mấy ngày nay, mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty đều là Tiểu Liên xử lý giúp cô
Nếu như cô ấy còn không tới dọn dẹp cục diện rối rằm này thì chắc Tiểu Liên sẽ điên lên mất.
Vương Tâm Như cũng ngồi xe rời khỏi trang viên để đích thân đi lựa chọn chương trình tạp kỹ.
Sau này, cô ấy còn định dẫn em trai tới ghi hình chương trình nữa. Cuối cùng, Tiểu Kha được chị tám và chị hai hộ tống đeo cặp tới trường.
Lần này, Vương Anh không bảo vệ sĩ đi kèm, rất ít người biết cô ấy cũng là một võ giả, hơn nữa còn là võ giả Nội Kình trung kỳ!
Dù cho xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng có thể xử lý được.
Chiếc Rolls-Royce Phantom chạy ra khỏi trang viên, tiến về phía trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.
Ngồi lên xe, Tiểu Kha mở Weibo lên, vừa mới mở được trang chủ, điện thoại đã réo âm báo điên cuồng.
Mấy ngày không đăng nhập, thông báo đã lên tới 99+, số lượng fan hâm mộ tăng lên khá nhiều.
Vương Anh hiếu kì lại gần xem thử rồi thắc mắc hỏi em tám. “Em trai nhà mình... Có hơn tám triệu fan hâm mộ à?”
Vương Nhạc Nhạc kể cho Vương Anh nghe chuyện bữa tiệc sinh nhật rồi lại nhắc tới chuyện chị năm định dẫn em trai đi quay chương trình tạp kỹ giải trí.
Không ngờ Vương Anh lại kéo Tiểu Kha lại, nghiêm túc nói với em trai:
“Tiểu Kha, chúng ta đừng quay những thứ vô dụng đó. Chị thấy xương cốt của em rất xuất chúng, sau này lớn lên em đi bộ đội giống chị hai nha...”
Vương Nhạc Nhạc ngẩn người. Mặc dù cô ấy không dám phản bác chị hai nhưng vẫn liều mình khuyên can:
“Chị hai, cho em trai đi lính thì nguy hiểm lắm, hay là để thằng bé học piano. giống em đi, em cảm thấy thằng bé rất có thiên phú...”
Thấy hai chị cãi qua cãi lại, Tiểu Kha bịt tại lại nói với họ: