Cậu cho rằng trang điểm là chuyện mà chỉ con gái mới làm, mình rõ ràng là con trai mà.
Cô gái kia khó xử giải thích, đây là yêu cầu của chị gái cậu chủ, cô ấy cũng không dám làm trái.
“Được rồi???”
Tiểu Kha không tình nguyện bị đưa tới bàn trang điểm, giờ phút này cậu đột nhiên có chút hối hận vì đã tới đây.
Thợ trang điểm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ.
"Làn da của cậu chủ đẹp quá, cho dù không trang điểm cũng rất hoàn hảo, đặc biệt là đôi mắt to và cái mũi… thật đáng yêu!"
Tiểu Kha đáng thương nghiêng đầu nhìn về phía cô ấy.
"Em có thể không trang điểm được không?"
Giờ phút này, thợ trang điểm muốn tan chảy trước sự đáng yêu này.
Khoảng cách càng gần với Tiểu Kha, càng làm cho người ta cảm thấy dáng vẻ của cậu trông rất dễ thương và thanh tú như một tiểu tiên đồng.
“Không được, chúng ta chỉ trang điểm nhẹ thôi.”
Sau một lúc giày vò, Tiểu Kha đã chìm vào giấc ngủ dưới kỹ thuật điêu luyện của chuyên gia trang điểm.
“Cậu chủ, cậu chủ?”
Tiểu Kha còn ngái ngủ chớp chớp mắt và nhìn mình trong gương.
Có vẻ như… Cũng không có gì thay đổi mà.
Thợ trang điểm chỉ muốn nói, nhan sắc của cậu chủ thật tuyệt, trang điểm cũng chỉ có tác dụng tô điểm mà thôi. Truyện Cổ Đại
“Xong chưa chị, em có thể đi ăn bánh ngọt được chưa?”
Thợ trang điểm đầu tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười nói cho cậu bé biết.
"Còn chưa xong đâu cậu chủ, tiếp theo chúng ta còn phải làm kiểu tóc, thay quần áo, chọn trang sức…"
Nghe nói còn có nhiều mục như vậy, Tiểu Kha khóc không ra nước mắt, cậu thật sự hối hận vì đã tới nơi này.
Thợ trang điểm nháy mắt, lập tức có hai người đi ra ngoài cửa.
Chỉ chốc lát sau, hai người đẩy xe nhỏ chở đầy các loại bánh ngọt tiến vào phòng.
“Cậu chủ yên tâm đi, ở đây có rất nhiều bánh ngọt, đủ cho cậu ăn no thì thôi.”
Nhìn một xe bánh ngọt nhỏ tinh xảo, khóe miệng Tiểu Kha chảy ra nước mắt hạnh phúc (nước miếng).
Có bánh ngọt nhỏ bên cạnh, cậu vẫn còn có thể kiên trì!
Ở trên tầng cao nhất, Đỗ Tử Mặc đã sớm hạnh phúc đắm chìm trong đống bánh ngọt, cậu bé đang nhanh chóng nhét bánh vào miệng.
Trong lòng cậu bé thầm nhớ tới Tiểu Kha.
'Anh Kha à, anh mau tới đây đi, ăn ngon quá, một mình em không ăn nổi nữa.'
Vợ chồng nhà họ Đỗ cười nói.
“Tử Mặc ăn chậm thôi, còn nhiều lắm.”
…
Thời gian vội vã trôi qua, chớp mắt đã là buổi tối, Ma Đô dần dần bị màn đêm nuốt chửng.
Lúc này, trên sân khấu đã vang lên những bài hát khởi động.
Nhịp điệu sống động phối hợp với ánh đèn và bầu không khí sôi động khiến người ta vô cùng hưng phấn.
Trên khán đài, đám người đông nghịt ngồi sát nhau, háo hức chờ đợi.
Bữa tiệc sinh nhật hôm nay thật đặc biệt và hoành tráng, hơn nữa vẫn còn có rất nhiều ẩn số phía sau.
Chính là bởi vì không biết, cho nên bữa tiệc này mới càng đáng xem.
Cảnh sát quân nhân tạm thời hóa thân thành nhân viên an ninh, bận rộn giống như những chú ong mật nhỏ.
Hàng ghế cách sân khấu gần nhất đã sớm bị các phương tiện truyền thông lớn chiếm giữ trước.
Bọn họ đều ngửi thấy mùi tin nóng, lấy được tin tức này chính là lấy được rất nhiều tiền!
Cha Đỗ Tử Mặc nhìn ra ngoài chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Trong lòng anh ấy thầm nghĩ, ở đây chắc phải có hàng trăm nghìn người đấy nhỉ!