Có năng lực cứu người, Quý Hủ sao có thể thấy chết mà không cứu được? Huống chi Bạch gia là trợ lực của hắn, còn có quan hệ họ hàng, hắn nhất định sẽ cứu.
Tần Nghiễn An lái xe vận tải, Quý Hủ ngồi bên ghế lái, xe việt dã giao cho Bạch Đình Nham cùng Bạch Giảo Giảo, những người khác ở lại siêu thị đợi.
Xe vận tải chạy tới cửa hông, còn chưa kịp dùng tinh thần năng lượng mở cửa thì cửa đã mở ra, Trương thúc vẻ mặt kinh ngạc không biết vì sao Quý Hủ nhanh như vậy đã trở về.
Xe chạy vào căn cứ, Trương thúc lại đóng cửa, Quý Hủ dặn hắn đợi một chút một lát bọn họ cần dùng cửa này ra ngoài.
Hai xe dừng trước phòng khám, Quý Hủ gọi Đào bác sĩ cùng Trịnh bác sĩ đến hỗ trợ.
Hai vị bác sĩ biết có bệnh nhân, liền đẩy băng ca chạy ra.
Ngay sau đó Bạch Tấn Kỳ được đưa vào phòng giải phẫu.
Không đợi bao lâu, rất nhanh người được đẩy ra, Bạch Giảo Giảo khẩn trương không dám nói lời nào.
Đào Thanh Ngô nói:
- Không có thương tổn tới nội tạng, chỉ là miệng vết thương hơi sâu, có chút sinh mủ, lúc này mới khiến cho phát sốt hôn mê. Miệng vết thương đã rửa sạch khâu lại, chờ khép lại thì vô sự.
Lúc này Bạch Giảo Giảo mới thở ra một hơi, sợ tới mức toàn thân mồ hôi lạnh, chân nhũn ra.
Quý Hủ nói:
- Phòng khám có phòng bệnh, để cho cậu ở lại trước, chờ khôi phục rồi hãy về.
Bạch Giảo Giảo đỏ mắt, ngửa đầu thở sâu, lộ ra nụ cười:
- Cảm ơn.
Bạch Đình Nham cảm ơn Trịnh bác sĩ, nếu không nhờ hắn cung cấp thuốc, lần này chỉ sợ Bạch Tấn Kỳ cũng không đợi được Quý Hủ trở về.
Dàn xếp xong Bạch Đình Nham, Quý Hủ mới nói việc của quái vật chân đốt, Bạch Đình Nham sớm cũng có ý đó.
Quý Hủ mang Bạch Đình Nham đi làm thủ tục thuê xe, cũng cho nam khu căn cứ thuê một chiếc xe tải nhẹ, phương tiện ra vào.
Bạch Giảo Giảo nhìn thấy cha mình bình yên đi vào giấc ngủ, cũng yên lòng theo Bạch Đình Nham rời đi, nàng cực kỳ hận Từ Tồn Sinh cùng tiểu quái vật mà hắn tạo ra.
Bốn người quay về siêu thị Bạch Kình, mang theo dị hóa nhân nam khu căn cứ đi vào trong tiểu trấn. Đi ra căn cứ nam khu không xa, có thể nhìn thấy vách tường trung tâm căn cứ, sớm có người đang đợi trên tường hòa hoãn xung đột, chỉ chờ bọn họ đi tới.
Người trên tường thổi còi, một xe tải nhẹ rất nhanh chạy ra, dị hóa nhân căn cứ trung tâm đều đứng bên trong.
Ngày hôm qua lái xe vận tải về, Lương Sóc liền dẫn người đi giải quyết vấn đề trạm xăng dầu, không ai nguyện ý nhường lại bảo địa như vậy, Lương Sóc động thủ, sau đó thuận lợi bắt được trạm xăng dầu.
Sau đó Lương Sóc dẫn người tìm kiếm, đem người sống sót bên ngoài đều đón đi căn cứ ở lại, chỉ một buổi tối trung tâm căn cứ gia tăng dân cư không ít.
Người ba căn cứ tụ lại, lựa chọn một phương hướng tìm kiếm, gặp được tiểu quái vật chân đốt liền thuận tay rửa sạch, mục đích chủ yếu là tìm kiếm quái vật dị hóa chân chính Từ Tồn Sinh.
Tần Nghiễn An một đường lái về hướng đông, hắn có cảm giác với cảm xúc sợ hãi, nhưng tìm quái vật thì không được, quái vật không có cảm xúc sợ hãi, hắn cũng không có cảm giác, chỉ có thể lái xe đi tìm.
Càng đi về hướng đông, tiểu quái vật chân đốt càng thưa thớt, càng về sau không thấy một con. Phía đông chủ yếu là đồng ruộng, nếu Từ Tồn Sinh trốn ở đây, ngoại trừ trốn trong ruộng cũng không có chỗ ẩn nấp.
Xe việt dã chuyển hướng, từ hướng đông bắc quay vào trong trấn, càng vào trấn gặp được tiểu quái vật chân đốt càng nhiều, Từ Tồn Sinh rất có thể còn ở trong trấn.
Ba phương hướng đều đã đi, chỉ riêng chưa đi hướng tây.
Dưới tình huống không có xe, khu vực hoạt động sẽ thu nhỏ, sau cuối thời bọn họ luồn bồi hồi trong trấn, có thể đi bệnh viện hay trạm xăng dầu đã là đường xa, hướng tây trấn chủ yếu là nhà xưởng khá nhiều, ngoại trừ công nhân ca đêm cùng công nhân ở lại, hẳn là sẽ có không ít người sống sót.
Tần Nghiễn An đi qua phía tây, biết bên kia có khu tụ tập người sống sót, mọi người quyết định đi qua xem.
Xe việt dã chạy trước nhất, Tần Nghiễn An lái xe theo cảm xúc sợ hãi dày đặc, một đường lái xe tới trước nhà xưởng gia công thực phẩm Thừa Phúc.
Cửa đóng kín, bên ngoài không có dấu vết người sống sót hoạt động, Quý Hủ nhìn qua Tần Nghiễn An.
Tần Nghiễn An gật đầu:
- Đều ở bên trong.