Lão Nhiêu không biết con dâu ở nơi nào, cũng không biết con trai muốn đi đâu mà tìm, theo thời gian viết thư mà xem sau cuối thời không vài ngày hắn đã rời nhà ra đi, hiện tại cũng không biết có tìm được người hay chưa, duy nhất có thể xác định đứa con không bị biến thành quái vật, hắn sống sót.
Lúc lão Nhiêu đi tới trong nhà con trai, đã chuẩn bị kỹ càng, nếu con trai con dâu đều mất, hắn cũng không còn gì lưu luyến, nhưng bây giờ con trai có thể còn sống, còn có Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An, hai thanh niên mạo hiểm mới cứu được hắn, hắn làm sao có thể không cố gắng sống sót?
Lão Nhiêu ném tàn thuốc, mở túi bánh mì cắn một ngụm lớn:
- Mạng của tôi là các cậu cứu, có chỗ dùng được tôi cứ mở miệng.
Hắn phải sống, sống thật tốt, chờ con trai trở về trả ân cứu mạng của hai người trẻ tuổi này.
Quý Hủ gật đầu:
- Căn cứ của tôi còn khuyết thiếu người giữ cửa có thực lực.
Lão Nhiêu đáp ứng:
- Được, tôi đi làm người giữ cửa cho căn cứ.
Ăn uống xong, có thể quay trở về.
Thanh Giang thị quá nguy hiểm, nếu không phải vạn bất đắc dĩ tốt nhất không cần qua đêm trong nội thành, ngay cả xe vận tải cũng thiếu chút nữa bị một con quái vật xẻng bay, đổi lại những người khác sớm mất mạng. Bây giờ trở về đến căn cứ trời vẫn còn chưa tối.
- Tôi đưa mọi người đoạn đường, sau khi rời đi Thanh Giang thị dọc đường gặp được bất luận kẻ nào hay chuyện gì cũng đừng dừng xe, trực tiếp quay về căn cứ, tôi còn có việc chưa xử lý xong, có thể cần lưu trong Thanh Giang thị vài ngày.
Quý Hủ nhìn Chung Trì:
- Chuyện trong căn cứ anh xem rồi làm, nếu rảnh rỗi có thể an bài xây dựng trạm cung ứng điện năng lượng mặt trời.
Quý Hủ lấy ra năng lượng tinh thạch đưa cho Phạm Lâm:
- Cậu trở về nghiên cứu một chút, xem làm sao có thể đem nhiên liệu xe đổi thành loại năng lượng tinh thạch này.
Phạm Lâm:
- ?
Vừa bắt tay thì khiêu chiến cao như vậy sao?
Quý Hủ nhìn qua Tần Nghiễn An, không đợi hắn mở miệng, Tần Nghiễn An nói:
- Tôi đi với cậu.
Trong lòng Quý Hủ cũng muốn Tần Nghiễn An đi với mình, một người rất cô đơn, vạn nhất gặp phải nguy hiểm hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau, cho nên không cự tuyệt.
Trước khi lên xe Quý Hủ dặn Chung Trì nhìn chằm chằm Trình Mạch, nếu hắn tỉnh táo lại thì cần quan sát hành vi thói quen của hắn, dù sao ý thức thất thủ, biến thành thị huyết giả từ bề ngoài nhìn không thấu, bọn hắn am hiểu nhất là giả tạo thành dị hóa nhân.
An bài xong đều tự lên xe, đoàn xe chạy hướng thành nam.
Xe Quý Hủ đi phía trước mở đường, một đường hộ tống mọi người đi ra Thanh Giang thị, còn tiễn thêm một đoạn, dọc đường cũng không thấy được bao nhiêu cuồng thi, sau đó mới quay về Thanh Giang thị.
Tần Nghiễn An hỏi Quý Hủ ở lại Thanh Giang thị làm gì, hắn nói:
- Tìm người, hắn từng cho tôi rất nhiều trợ giúp, tôi phải tìm được hắn.
Nhìn kiến trúc rách nát ngoài cửa sổ, Quý Hủ hồi tưởng lại thân ảnh luôn ngồi trong góc siêu thị.
Khi đó con gái của Dương Chỉ không còn, tinh thần của hắn bị kích thích rất lớn, ánh mắt nhìn người mang theo vẻ bén nhọn cùng điên cuồng, thoạt nhìn không phải người bình thường, người trong siêu thị đều sợ hắn.
Trong một lần chống lại cuồng thi tập kích, Dương Chỉ bị vài người sống sót đẩy đi ra, loại hành vi này kích thích hắn, nam nhân đột nhiên nổi điên, hô to cần giết chết bọn họ, muốn bọn hắn trả lại con gái cho mình, không để ý cuồng thi cắn xé chỉ muốn bổ nhào về hướng mấy người sống sót kia.
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, mỗi người đều chỉ tự lo cho mình, không ai giúp hắn, toàn thân Dương Chỉ đều là máu ngã vào bên tường thuỷ tinh. Tường thuỷ tinh được Quý Hủ hoàn thành gia cố, Dương Chỉ vẫn chưa chết cứ như vậy nhìn Quý Hủ, ánh mắt phi thường bình tĩnh.
Lúc đó Quý Hủ sợ hãi lại giày vò, khi nhìn thấy lại có cuồng thi bổ nhào qua liền cầm gậy bóng chày xông ra vung mở cuồng thi cắn xé Dương Chỉ, đem người lôi vào sau tường thuỷ tinh.
Dương Chỉ bị thương rất nặng, Quý Hủ không có thuốc chỉ đành để vậy, ngẫu nhiên đút nước cho hắn, nhét ăn chút gì, hỗn loạn vài ngày hắn như kỳ tích tỉnh lại.
Mấy người đẩy Dương Chỉ hình thành một tiểu đoàn thể, chỉ là muốn cướp chỗ ở của hắn nên mới đem người đẩy đi ra. Biết Dương Chỉ được cứu, ánh mắt bọn hắn nhìn Quý Hủ đều không tốt, nhưng bọn hắn không cho rằng Dương Chỉ sẽ sống sót nên không sợ bị trả thù.
Kết quả Dương Chỉ không chết, hắn đã tỉnh lại, mấy người kia có chút hoảng muốn nhân lúc người còn yếu ớt đem người giải quyết.
Chỗ của Quý Hủ còn có người sống sót, nhờ trốn nơi này nên họ mới sống tới bây giờ, đương nhiên sẽ không để cho Quý Hủ có việc. Những người kia không dám cứng rắn muốn bàn điều kiện với Quý Hủ, sau khi bị cự tuyệt còn uy hiếp.
Hăm dọa xong mấy người muốn đi, chợt phát hiện chân không nhúc nhích được, cúi đầu nhìn thấy dưới chân mình bò đầy đồ vật màu xám, đang nhanh chóng lan tràn lên trên, mấy người kêu thảm thiết giãy dụa, rất nhanh biến thành mấy bộ xương khô.
Đám người bị hù sợ, nhìn thấy màu xám nhanh chóng rút lui chui vào trong lòng bàn tay Dương Chỉ, cuối cùng biến mất không thấy.
Quý Hủ biết Dương Chỉ cùng hắn đều là nhân loại có được năng lực kỳ quái.