Một khi xảy ra sự cố, lập tức đẩy hắn đi ra ngoài gánh trách nhiệm, điểm này trong lòng Đào Nghiêu kỳ thật đã sớm nghĩ tới, hắn không nên ôm bất kỳ chờ mong nào đối với Đào gia, nhưng khi chuyện thật sự xảy ra, hắn vẫn cảm thấy toàn thân đều băng sương.
Đào Nghiêu nhìn cự tường trăm thước, thật lâu không di động.
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Đào Nghiêu tưởng trợ thủ đi tới, mỏi mệt nói:
- Để một mình tôi ở yên trong chốc lát.
Tiếng bước chân vẫn tới gần, Đào Nghiêu buồn bực trách mắng:
- Cút!
Tiếng bước chân không ngừng, cho tới khi dừng phía sau Đào Nghiêu.
Cơn giận trong lòng Đào Nghiêu đang không chỗ phát tiết, quay phắt người lại liền đối diện một đôi mắt tràn ngập khói đen.
Đào Nghiêu giật mình, theo bản năng lại nhìn thoáng qua, khói đen giống như là lốc xoáy đem ý thức của hắn lôi cuốn vào trong đó, hắn cảm thấy choáng váng đầu, đại não hôn mê, có một thanh âm đang nói chuyện trong đầu của hắn.
- Tôi hiểu oán hận cùng không cam lòng của anh, hiện tại có một cơ hội, chỉ cần anh giết Quý Hủ, anh muốn hết thảy đều có được, không cần do dự, không cần giãy dụa, vươn tay ra.
Viên Câu nhìn qua cực kỳ gầy yếu, vươn tay về phía trước, Đào Nghiêu hai mắt vô thần, khói đen trong mắt Viên Câu nhè nhẹ truyền qua cho Đào Nghiêu, hắn chậm rãi vươn tay, ý thức của hắn đang giãy dụa, hắn theo bản năng đang kháng cự.
Thanh âm còn đang nói chuyện trong đầu hắn:
- Không muốn cự tuyệt tôi, tôi chính là mặt hắc ám của anh, tôi biết hết thảy của anh.
- Anh có thơ ấu bi thảm, mẹ của anh sinh ra anh chỉ vì gả vào Đào gia, trong khi chờ đợi nàng biến thành suy tính hơn thiệt, sau khi nhận được tin tức Đào Hằng Tri kết hôn, nàng hoàn toàn điên cuồng, nàng muốn dẫn anh cùng nhau tự sát, làm cho Đào Hằng Tri hối hận cả đời, nàng đâm anh hai đao, nghĩ anh hẳn phải chết nên mới an tâm tự sát, anh được cứu, nàng đã chết.
- Toàn bộ bất hạnh của anh đều tới từ Đào gia, không cần hoài nghi, Đào Hằng Tri không có chút tình thương của cha nào đối với anh, nếu anh không phải dị hóa nhân, không phải kiến tạo sư, hắn căn bản sẽ không nhận thức anh. Anh muốn hết thảy chỉ có thể do chính mình đoạt lại, tôi sẽ giúp anh.
Ngay khi ý thức còn đang chần chờ, nơi cổ tay Viên Câu tràn ra một đoạn dây, đâm vào cổ tay Đào Nghiêu, hắn giống như không có cảm giác đau, tùy ý đoạn dây lao vào trong máu thịt của hắn.
Thanh âm trong đầu mê hoặc hắn:
- Đi thôi, đi tìm Quý Hủ, đi làm chuyện anh muốn làm.
Khói đen cuồn cuộn, hoàn toàn bao trùm cặp mắt của Đào Nghiêu, hắn không động, lẳng lặng đứng yên, Viên Câu như là hoàn thành xong sứ mạng cuối cùng, dùng tốc độ cực nhanh xoay người rời đi, thẳng tới tiến vào một tòa lầu mới dừng lại.
Bên dưới xương cốt làn da có vô số đâm tủa mấp máy, từng đóa tiểu hoa huyết sắc chui ra làn da khô quắt, rất nhanh bao trùm cả người hắn, lưu lại một hoa nghệ hình người.
Kết quả quyền lợi phân tán chính là gặp được bất cứ chuyện gì đều phải họp, không thương nghị ra kết quả làm cho mọi người hài lòng liền luôn luôn họp, luôn thương thảo, cho dù Tần Nghiễn An tự mình ra mặt cũng không thể một lần giải quyết vấn đề.
Tần Nghiễn An nghe đại biểu khắp nơi cãi cọ nửa giờ, hắn liền đứng dậy rời đi, toàn bộ hành trình chỉ nói một câu:
- Chờ các ông thương lượng ra kết quả rồi hãy tới tìm tôi.
Kết quả ngày hôm sau người của trung tâm thành lại tới đón hắn đi qua trao đổi.
Điều kiện cũng đã nói ra, nếu đại thành muốn cãi cọ thì chậm rãi kéo, bọn họ chỉ cấp hai ngày thời gian, quá hạn không đợi, Tần Nghiễn An sẽ không tiếp tục đi nghe bọn hắn vô nghĩa.
Luôn kéo dài tới thời gian kỳ hạn cuối cùng, đại thành mới cho ra đáp lại, bọn hắn đáp ứng rồi.
Về phần sau khi đáp ứng, nguyên bản tám thế lực lớn cùng gia tộc phụ trách xây ngoại tường thành cần làm yên lòng cùng ổn định chính là chuyện của chính đại thành, Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An sẽ không tham dự trong đó.
Xong việc xây dựng tường thành, tới việc làm sạch thụ.
Tần Nghiễn An trực tiếp đem luôn chậu hoa nuôi cấy mang qua, làm cho chính bọn họ nhìn xem, tận mắt nhìn thấy gốc cây non, rất nhiều người không tin đây là làm sạch thụ, nói gần nói xa vẫn là muốn gốc sạch thụ trong tay Quý Hủ.
Tần Nghiễn An nói:
- Nếu không phải nuôi cấy một gốc cây làm sạch cần đầu nhập rất nhiều máu của dị hóa động vật, gốc cây này cũng không chỉ là một gốc cây non.
- Nếu đại thành khăng khăng muốn mua làm sạch thụ đã trưởng thành, tôi có thể nói cho các vị, giá cả sẽ cao hơn hiện tại rất nhiều, dù sao chúng tôi nuôi cấy cho tới nay, mỗi lần đi ra ngoài săn bắn thương vong cùng tiêu hao cũng không nhỏ, không có khả năng không cần hồi báo.
- Hơn nữa Kinh Lĩnh đại thành cách căn cứ chúng tôi xa xôi, các ông cần chỉ có thể tự mình đi lấy, chúng tôi không bao tặng, trên đường xuất hiện vấn đề gì cũng chỉ do chính các ông gánh vác, không quan hệ gì với chúng tôi.
Sắc mặt những người đang ngồi đều khó xem, mặc kệ bọn hắn có tâm tư như thế nào Tần Nghiễn An cũng đã nói rõ, những điều này là vấn đề sự thật.
* * *
Trải qua hai ngày cãi cọ, Quý Hủ đã xây dựng hoàn thành cự tường trăm thước, đang đợi Tần Nghiễn An trở về cùng đại thành an bài, hắn lại bắt đầu tiến một bước xây dựng kiến trúc trong cự tường.
Đây là công việc tinh tế tỉ mỉ, tốc độ xây dựng chậm chạp, Quý Hủ xem như là giết thời gian.