Trình Mạch vuốt ve thuỷ tinh sáng ngời sạch sẽ, kích động nói:
- Hủ ca lợi hại! Cậu không phải chỉ biết xây tường sao? Thuỷ tinh này làm sao làm ra tới? Là thuỷ tinh thật sao?
Quý Hủ:
- ..
Hẳn không tính là thuỷ tinh thật sự, đương nhiên vách tường cũng không phải thép xi măng, chất liệu cụ thể Quý Hủ cũng không rõ ràng lắm, tóm lại thật rắn chắc là được rồi.
Lúc mới ban đầu hắn chỉ biết xây tường, xây thành nhà đều phong bế như một cái hộp đen, cũng chỉ mở ra cửa sổ lại từ bên ngoài dỡ thuỷ tinh ráp vào, sau khi gia cố lại lắp lên. Về sau trong một cơ hội ngẫu nhiên, hắn phát hiện khi xây dựng mô hình thì dung nhập tinh thần năng lượng thiếu sẽ trực tiếp ảnh hưởng độ dày của vách tường, chờ mỏng tới trình độ nhất định sẽ biến thành trong suốt, sau khi phát hiện kỹ xảo này ngày sau trong xây dựng hắn làm càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Vài người đi dạo qua một vòng, có chút khu vực rõ ràng là bắt chước bệnh viện xây đi ra, như là chỗ thu phí, hiệu thuốc, phòng khám bệnh, khu truyền dịch vân vân, Đào Thanh Ngô lại cảm thấy được nơi này không giống như một phòng khám mà là một bệnh viện loại nhỏ. Chẳng qua hiện tại cái gì cũng không có, chỉ là một tòa lầu trống rỗng.
Quý Hủ nói:
- Lầu bốn là phòng phân cho bác sĩ ở lại, đợi khi tìm được người nhà là có thể cùng nhau ở vào, nhưng đồ dùng trong nhà cùng đồ dùng cuộc sống là phải tự mình chuẩn bị.
- Tôi sẽ nhanh chóng xây một nhà ăn, làm cho người chuyên phụ trách nấu cơm, sau này nếu không muốn tự mình nấu cơm có thể đi nhà ăn, nhưng cần thu phí, anh là bác si căn cứ, căn cứ sẽ phát tiền lương cho anh.
Đào Thanh Ngô gật đầu.
- Đây là bệnh viện chứ?.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Quý Hủ:
- Không tính là bệnh viện, xuất hiện vấn đề lớn còn phải đi bệnh viện trong trấn, bên kia đầy đủ trang bị chữa bệnh.
Vài người chém ngã hoa màu đem phơi nắng, làm xong quay về đi ăn cơm, buổi chiều còn phải đi bệnh viện khuân vác đồ vật, Quý Hủ cũng phải đi trong trấn tìm người.
Căn cứ còn nhiều rau dưa, dì Thu dùng gạo cùng mì trao đổi với Chung mẫu, tay nghề dì Thu tốt lắm, đồ ăn rất ngon.
Đào Thanh Ngô nhìn rau xanh cùng gạo trắng có chút giật mình.
- Ăn đi, đồ ăn này không bị ăn mòn, anh có thể ăn.
Trình Mạch vội vàng chạy về nhà ăn cơm, lại sốt ruột quay trở lại, sợ Quý Hủ đi vào trấn không mang theo hắn. Trình Kỳ Phùng cũng đi theo tới, muốn đi qua xem tình huống.
Trình Kỳ Phùng có lòng nhiệt tình xây dựng căn cứ rất cao, biết rõ ràng đầu đuôi cũng muốn đi theo hỗ trợ, nhưng hắn còn bị tổn thương chưa lành đành phải lưu lại giữ nhà.
Nhưng cha con Chung gia muốn cùng đi, nhiều người làm việc tốc độ cũng nhanh hơn.
Quý Hủ lưu xe vận tải ở lại căn cứ, lái hai xe tải hạng trung đi ra, mang theo container, tranh thủ đi một chuyến đều kéo đồ trở về.
Trình Mạch cũng lái xe thương vụ của mình đi theo, nếu gặp được người muốn tìm thì cùng nhau mang về.
Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An lái một chiếc, cha con Chung gia một chiếc, Trình Mạch cùng Trì Ánh lái xe thương vụ.
Quý Hủ hỏi Tần Nghiễn An:
- Lúc đó trên mặt cùng trên người anh có lớp vảy không?
- Không có.
Không có vảy, nhưng có một đôi cánh dơi.
Quý Hủ nhẹ nhàng thở ra:
- Hẳn là sơ biến hậu kỳ, không tới trình độ bán dị thái.
Nếu là đạt tới bán dị thái, nửa người trên hoặc là nửa người dưới liền hoàn toàn dị hóa, khoảng cách toàn bộ dị hóa không xa.