Trừ bỏ huyệt động chính, còn có hai phòng ngủ tương liên, so với bên ngoài cũng ấm áp hơn một ít, chia ra cho nữ nhân cùng nhi đồng một phòng, một phòng dành cho nam nhân.
Đèn pin chợt dừng lại một chỗ, đó là một tầng hầm diện tích không lớn, bên trong ngoại trừ có một giường nhỏ chỉ có thể thả xuống một xích đu, trên ghế trải chăn bông thật dày, có một lão nhân ngồi trên ghế. Lão nhân tóc bạc, búi tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, bà ngồi dựa vào trong ghế, trên người đắp mền dày, trong tay cầm cây kéo cắt giấy.
Cảnh tượng này có chút quái dị, khi đèn pin chiếu qua lão nhân vừa lúc ngẩng lên nhìn Quý Hủ, ánh mắt trong sáng, bên trong không có chút nào e ngại, khi tiếp cận Quý Hủ trong mắt dần dần bị màu trắng bao trùm.
Trước mắt Quý Hủ một trận hốt hoảng, hắn chứng kiến xe chạy trên đường núi, nghe được cha mẹ đang nói chuyện với nhau.
- Chờ qua ngọn núi này, tối nay nghỉ lại trong trấn, nghỉ ngơi thật tốt một đêm lại xuất phát..
Thanh âm còi xe chói tai chui vào trong đầu Quý Hủ, long trời lở đất, thân thể không bị khống chế đi theo xe quay cuồng xuống núi, trong hỗn loạn mẹ gắt gao ôm lấy đầu của hắn, không để ý thân thể mình một lần lại một lần va chạm, đem hắn gắt gao hộ vào trong ngực..
Quay cuồng dừng lại, Quý Hủ đau tới ý thức không rõ, thở dồn dập, hắn cũng không biết một người bị đau tới trình độ này mà còn có thể sống được.
Hắn đem hết toàn lực mở to mắt, muốn hỏi ba mẹ có sao hay không, nhưng xuất hiện trước mắt là hai tay vặn vẹo cùng cổ bị bẻ gãy của mẹ. Khuôn mặt ba ba mơ hồ đè lên tay lái, máu loãng chảy xuống đỉnh đầu, kéo ra một đường máu đỏ sậm..
Thân thể Quý Hủ run rẩy kịch liệt, đèn pin lạch cạch rơi xuống đất.
Tần Nghiễn An ôm lấy hắn:
- Thính Thính..
Cảm xúc sợ hãi quen thuộc bao trùm, hai mắt nam nhân nháy mắt biến thành dựng thẳng, hắn nhìn thấy tròng mắt Quý Hủ tan rả, giống như lâm vào trong nỗi sợ hãi không cách nào kiềm chế.
Cảm xúc phẫn nộ cùng bạo ngược thổi quét huyệt động, tiếng rít sợ hãi chấn triệt không gian, toàn bộ người sống sót đều kinh sợ, tốc độ ăn mòn tăng nhanh như chớp.
Đôi mắt dựng thẳng quay phắt nhìn qua lão nhân ngồi trên xích đu, là bà ta ám toán Thính Thính!
Thanh niên luôn trầm mặc lắc mình che trước người lão nhân:
- Đừng hiểu lầm, chúng tôi không có..
Đột nhiên một bàn tay bóp tắt sát lục giết chóc.
Quý Hủ hoàn hồn ôm cổ nam nhân:
- Em không sao, đừng nóng giận.
Nam nhân gắt gao đem người ôm lấy, trong mắt đều là luống cuống, hận không thể giết sạch mọi người ở đây.
Quý Hủ vùi mặt vào ngực nam nhân bình tĩnh lại, ngồi thẳng lên xoay người nhặt lên đèn pin, lại nhìn qua lão nhân.
- Năng lực dị hóa của lão nhân gia thật đặc biệt, tôi đã nói chúng tôi không có ác ý, ngài làm như vậy không sợ sẽ rước lấy họa sát thân sao?
Thanh âm già nua truyền tới:
- Anh nói sẽ không thương tổn người vô tội, cái gì là vô tội? Bây giờ còn có người vô tội chân chính sao?
Sống sót tới bây giờ, tay của ai mà không dính máu, huống chi có vô tội hay không đều do đối phương định đoạt, bà làm sao không để lại một tay?
Cũng may lão nhân chỉ là thử, làm cho Quý Hủ chứng kiến hình ảnh đáng sợ nhất tận sâu trong nội tâm của hắn, không nổi sát tâm, bằng không không cần Tần Nghiễn An ra tay, Quý Hủ đã có thể giải quyết toàn bộ người nơi này.
Quý Hủ nói:
- Ngài thử tôi lúc này đây, làm cho trình độ ăn mòn của người nơi đây đề cao thêm một đoạn, tốc độ dị hóa của dị hóa nhân càng tiến một bước, ngài cảm thấy như vậy có lợi sao?
Lão nhân trầm mặc, bà làm sao không nghĩ tới, nhưng ai biết hai người này có thể tăng thêm sự ăn mòn cho mọi người? Nếu biết.. nếu biết bà vẫn phải làm như vậy, có lẽ còn có cơ hội giữ mạng sống.
Chỉ tiếc chỉ thử được một người, trong lòng hắn có thương tích, nhưng không phải kẻ tà ác âm u, bằng không tiểu giấy nhân của bà sẽ không đến nỗi không phản ứng chút nào, mà đã bò đầy toàn thân thanh niên kia.
Lão nhân muốn thử nhất là nam nhân mặc áo choàng, nhưng người này quá nguy hiểm, thiếu chút nữa bị hắn giết ngược lại.
Ánh mắt lão nhân di động, thanh niên đeo ba lô là ổ khóa cho nam nhân kia, có thể khóa lại nam nhân khủng bố trước mắt chỉ có hắn, chỉ cần thanh niên kia hoàn hảo, nam nhân cũng thật an toàn.
Thanh niên nói:
- Ông bà bà làm như vậy cũng là vì an toàn của chúng tôi, bằng không chúng tôi cũng không sống tới bây giờ, thế đạo gian nan, xin hai vị thứ lỗi.
Quý Hủ hỏi:
- Vậy các vị thử ra cái gì?
Thanh niên nói:
- Ngài không phải ác nhân.
Về nam nhân, rất khó nói.
Quý Hủ hứng thú:
- Các vị làm sao phân biệt thiện ác?
Thanh niên đáp:
- Năng lực dị hóa của Ông bà bà có thể phóng lớn nỗi sợ hãi trong đáy lòng mỗi người, càng sợ hãi cái gì càng sẽ thấy cái đó. Nếu là ác nhân tay dính mạng người, tiểu giấy nhân của Ông bà bà sẽ bò lên người nọ, chúng tôi nhìn qua là tiểu giấy nhân, ác nhân nhìn qua chính là ác quỷ lấy mạng.
Khó trách mình sẽ nhìn thấy cha mẹ trong tai nạn xe cộ, Quý Hủ rất rõ ràng ngọn nguồn sợ hãi của mình ở nơi nào.