- Trong khoảng thời gian con ở trên núi, Đào bác sĩ đi thăm mẹ của hắn, mang theo đồ vật cho bà ấy, sau khi trở về chấm đen trên mặt biến nhiều không ít.
Quý Hủ:
* * *
- Một mình hắn đi?
Dì Thu đem rau xanh bỏ vào trong chậu:
- Tự thuê xe đi qua, sau đó bị Bạch Đình Nham đưa về.
Quý Hủ ném đồ ăn trong tay, cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Chỉ cần Hà Linh không chết, Đào Thanh Ngô sẽ luôn luôn nhớ, dù sao cũng là mẹ hắn, cho dù người không tốt cũng không thể mặc kệ.
Quý Hủ cân nhắc, có phải nên làm cho Hà Linh sớm biến thành cuồng thi một chút thì tốt hơn?
Người khác có lẽ không thể nắm giữ trình độ ăn mòn của vật chất hắc ám trong tay, nhưng tiểu đọa biến thú có thể, một ánh mắt, ổn thỏa biến thành cuồng thi.
Nhưng Quý Hủ không quá muốn làm như vậy, Đào Thanh Ngô đã là người trưởng thành công tác đã vài năm, tốt nhất làm cho hắn tự mình giải quyết, nếu hắn muốn rời khỏi căn cứ gieo trồng đi bồi mẹ hắn, Quý Hủ sẽ không ngăn cản.
Quý Hủ nhớ tới cũng đã hồi lâu không gặp Bố tể cùng tiểu Ô Ô, hắn đi ra nhà ấm, cũng không phát hiện hai tiểu tử kia.
- Bố tể? Ô Ô?
Quý Hủ kêu một tiếng.
- Oa.. ba ba!
Nơi cửa hông, đột nhiên truyền ra tiếng khóc thật lớn, Quý Hủ biến sắc vội vàng chạy tới.
- Ô Ô làm sao vậy? Tại sao khóc?
Dì Thu chạy ra nhà ấm.
Tiết trời ấm lại, trẻ con bị nhốt ở nhà suốt mùa đông rốt cục có thể chạy ra ngoài chơi.
Tiểu Dương Oản mang theo Ô Ô cùng Bố tể đang chơi trước cửa nhà ăn, Trương thúc ở bên cạnh sửa sang đất vườn, thuận tiện chiếu cố nhi đồng.
Trương thúc làm một lát thì ngẩng đầu không nhìn thấy nhi đồng, nơi cửa chỉ có Dương Oản cùng Bố tể, tất cả đều nhìn thấy trong phòng ăn, sau đó liền truyền ra thanh âm tiểu Ô Ô khóc lớn, làm hắn hoảng sợ tới mức ném cây cuốc chạy vào.
Bố tể không biết nhìn thấy gì, toàn thân lông mao đều tạc lên, khom lưng nhe răng, tiểu móng vuốt múa may sau đó vọt đi vào.
Trương thúc chạy tới cửa nhà ăn liền nhìn thấy Bố tể bái lên bả vai tiểu Ô Ô, một móng vuốt khác đang múa may hướng khác, không ngừng nhe răng hung dữ.
Tiểu Ô ô ngồi dưới đất khóc lớn, tay trái của hắn còn nằm trong tay Dương Mỹ Anh, bà cầm tay hắn không buông.
Trương thúc xông vào túm mở tay của bà, ôm lấy hai tiểu tử kia.
Dương Mỹ Anh từ trên ghế đẩu ngã xuống đất, tròng mắt thất thần lại có tiêu cự, mờ mịt nhìn tay của mình.
- Ngoan bảo không sợ, ông nội ở trong này.
Trương thúc vội vàng dỗ dành, tiểu Ô Ô còn đang khóc lớn, hắn chưa từng khóc như vậy.
Trương thúc gấp tới mức đổ mồ hôi, tưởng tiểu Ô Ô bị nắm bị thương, sốt ruột kiểm tra tay trái của nhi đồng, hồn đều dọa bay, toàn bộ tay trái của tiểu Ô Ô đều biến thành màu đen.
Quý Hủ xông tới:
- Sao lại thế này?
- Ba ba!
Nhìn thấy Quý Hủ, tiểu Ô Ô vươn tay cần ba ba ôm, bàn tay vươn ra cũng là màu đen.
Trong lòng Quý Hủ cả kinh, tiếp nhận tiểu Ô Ô, kiểm tra tay trái của hắn, xăn tay áo, màu đen lan tràn tận khuỷu tay.
Tiểu Ô Ô một mực khóc, hiển nhiên rất khó chịu.
Tiểu đọa biến thú đang uốn trong lòng Quý Hủ ngủ say bị đánh thức, vươn đầu nhỏ, ánh mắt mờ mịt còn chưa tỉnh ngủ.
Tiểu Ô Ô chứng kiến tiểu đọa biến thú, thút thít dừng khóc, đưa bàn tay nhỏ bé rất đau làm cho đại ba ba thổi cho mình.
Đã vài ngày tiểu Ô Ô không gặp đại ba ba, muốn tìm đại ba ba, Quý Hủ đem tiểu đọa biến thú giới thiệu cho hắn, đây là đại ba ba trong một loại hình thái khác, chờ sau khi đại ba ba biến thành hình người, có thể tiếp tục mang theo tiểu Ô Ô chơi.
Năng lực tiếp nhận của trẻ con rất mạnh, chỉ cần nhìn thấy tiểu đọa biến thú, liền kêu đại ba ba, hoàn toàn không cảm thấy được không đúng chỗ nào.
Tiểu đọa biến thú bò ra khỏi lòng Quý Hủ, ngồi trên vai hắn, cái đuôi nhỏ nhốt chặt cổ hắn, vươn đầu nhỏ dùng miệng đụng đụng bàn tay nhỏ bé của tiểu Ô Ô.
Tiếng kêu khóc của tiểu Ô Ô làm kinh động không ít người, dì Thu đuổi tới, phòng khám bên nhà ăn cũng bị kinh động, bác sĩ y tá đều chạy qua.
Trịnh bác sĩ cũng chạy tới, chứng kiến mẹ mình chật hẹp đứng một bên, cúi thấp đầu, bộ dáng như làm sai sự, trong tay còn đang cầm túi khoai lang khô.
Trong lòng Trịnh bác sĩ bất an:
- Mẹ, xảy ra chuyện gì?
Nghe được thanh âm của đứa con, Dương Mỹ Anh vội ngẩng đầu, vội vàng giải thích:
- Mẹ, mẹ không phải cố ý.. mẹ chỉ muốn đút khoai lang cho nhi đồng, mẹ cũng không biết sẽ biến thành như vậy..
Ánh mắt Dương Mỹ Anh đỏ bừng, Trịnh bác sĩ cũng giật mình.
Hắn nhìn thấy làn da sạch sẽ của mẹ mình, chấm đen cơ hồ bao phủ toàn bộ khuôn mặt lúc này chỉ còn vụn vặt một ít, tinh thần của nàng thật tốt, ánh mắt hỗn độn biến thành sáng ngời, đồng tử cũng đã khôi phục bình thường.
Trịnh bác sĩ khiếp sợ nhìn chằm chằm mẹ mình, đại não vù vù, nhất thời không thể lên tiếng.
Hắn vì vấn đề ăn mòn của mẹ mà lao tâm lao lực quá độ, hắn biết nếu còn tiếp tục như vậy, mẹ nhất định sẽ biến thành cuồng thi, nhưng hắn lại không có biện pháp thay đổi.
Cả đêm hắn không ngủ được, không nghĩ ra được biện pháp, hắn là một bác sĩ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình ngày từng ngày đi vào tử vong.
Hắn bị thống khổ thật lớn thổi quét, chuẩn bị hôm nay đi tìm Quý Hủ, hy vọng nghe được biện pháp giải quyết, đây là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn đi tìm Quý Hủ.
Hắn biết rõ hắn sợ hãi nhất không phải là Quý Hủ cự tuyệt hỗ trợ, mà là sợ Quý Hủ nói ra không có cách nào, đây mới là chuyện làm hắn tuyệt vọng nhất, cho nên hắn chậm chạp không đi tìm Quý Hủ, luôn ngao tới bây giờ, giống như hắn không hỏi thì sẽ còn có hi vọng.
Nhưng vật chất hắc ám trong người mẹ hắn lại đột nhiên thiếu nhiều như vậy!
Dương Chỉ cũng chạy tới, dỗ dành con gái, đem sự tình mình nhìn qua thuật lại một câu.