Vật chất hắc ám tinh thuần theo cướp lấy cùng dung hợp nhân loại – bắt đầu từ ý thức cùng trí nhứo, chúng nó rõ ràng biết vị trí cùng trình tự của mình.
Chúng nó cao hơn vật chất hắc ám bình thường, nhưng lại xa xa thấp hơn bổn nguyên vật chất hắc ám.
Phùng Thừa Phúc biết Từ Tồn Sinh không có khả năng chiến thắng một con đọa biến thú, trạng thái bán đọa biến cũng không được, hiện tại không chạy chờ đọa biến thú thu thập xong Từ Tồn Sinh, kế tiếp chính là nó.
Phùng Thừa Phúc lén lút muốn trốn, muốn rời khỏi vòng chiến khủng bố, vừa mò tới chỗ tường vây chợt nghe thanh âm động cơ bay nhanh vọt tới, không chút do dự thả người nhảy lên, nhưng ở trên không trung đã bị siêu cường thạch anh bắn thành cái sàng.
Xe việt dã gia cố tốt lắm, đủ thừa nhận siêu cường thạch anh đập vào.
Quý Hủ cầm trường đao xuống xe, đầu Phùng Thừa Phúc rơi xuống đất, bên dưới lộ ra trái tim màu đen, còn đang bình thường nhảy lên, ở giữa còn có một chùm tơ đen tương liên.
Quý Hủ đi qua, đầu người đang tụ lực khống chế trái tim màu đen phóng ra tơ đen, đâm thẳng vào ngực của Quý Hủ. Quý Hủ một đao chém tới, chặt đứt liên tiếp giữa trái tim đen cùng đầu người, công kích nháy mắt mất đi khống chế, mềm nhũn rút vào trong trái tim đen. Quý Hủ thả xuống một hộp nhỏ hình vuông, đem trái tim đen hoàn toàn phong kín.
Đầu người tức giận rít gào:
- Mày cho là chiếm lực lượng nguyên của tao – Hoặc Tâm, là có thể sử dụng sao? Mày là một dị hóa nhân, khống chế không nổi tinh thuần năng lượng! Trừ phi mày đem ý thức cùng thân thể cùng nhau giao phó cho tinh thuần năng lượng, mày dám sao?
Quý Hủ không lên tiếng, tinh thần năng lượng gia cố trường đao, đợi đủ cứng cỏi trường đao hung hăng đâm vào ấn đường đầu người, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Đầu người còn điên cuồng rít gào, ác độc nguyền rủa:
- Mày cho rằng tiêu diệt tao cùng Từ Tồn Sinh thì có thể bảo hộ được trấn Bạch Loan sao? Đọa biến vật không thể khống, đọa biến thú lại là điên thú giết chóc! Không có tụi tao, trấn Bạch Loan cũng sẽ bị giết! Ha ha ha, tao chờ một ngày trấn Bạch Loan cùng nhân loại bị giết!
Hai tay Quý Hủ nắm chuôi đao, lạnh giọng nói:
- Trấn Bạch Loan còn có thị huyết nhân khác hay không?
Đầu người ha ha cười:
- Mày cũng biết không ít, không bằng mày đoán xem?
Tiếng cười rất nhanh biến thành tiếng kêu thảm thiết, Quý Hủ hoàn toàn trộn nát đầu người, rút trường đao cầm lấy hộp chứa "Hoặc Tâm", lên xe việt dã.
Đầu người ngã xuống đất, nơi vị trí mi tâm có một hắc động, cảm nhận được xe việt dã rời đi, ánh mắt nhắm lại lại mở ra lần nữa.
Chết tiệt, cho dù mất đi lực lượng nguyên cũng không sợ, chỉ cần ý thức của nó còn tại, vẫn có thể đông sơn tái khởi!
Đầu người lay động trên mặt đất, thẳng đứng lên, muốn nhảy cà tưng thoát đi, chớp mắt phát hiện trên mặt đất có một viên thạch anh trong suốt.. sau đó.. sẽ không có sau đó.
Xe việt dã dừng lại, Quý Hủ nhìn thấy lò sát sinh biến thành một mảnh hoang tàn, hai đại gia hỏa còn đang chém giết, quái vật chân đốt bị đè nặng đánh, chân đốt sớm thoát ly thân thể, một chân đốt bị bẻ gãy, nhổ ra, thanh âm quái vật rít gào không ngừng truyền tới.
Tần Nghiễn An càng đánh càng hưng phấn, hắn hưởng thụ vui sướng xé nát con mồi, càng huyết tinh bạo lực càng làm thư giãn cảm xúc bạo ngược của hắn. Hắn đem quái vật chân đốt hoàn toàn xé nát, hung hăng nện lên trước xe việt dã.
Hắn muốn cho Quý Hủ nhìn xem quái vật thương tổn hắn được giải quyết, không còn bất kỳ vật gì có thể xúc phạm tới hắn!
Tần Nghiễn An đầy người máu đen, đứng trước xe việt dã, trái tim cực nóng nhảy lên thật nhanh, dần dần biến lạnh, nhìn người trong xe hắn bỗng nhiên sinh lòng khiếp đảm, không dám tiến lên. Nửa người trên của hắn hoàn toàn bị vảy màu đen bao trùm, luôn luôn bao trùm tới cổ, thậm chí trên mặt cũng xuất hiện lớp vảy.
Hình dạng này của hắn khẳng định rất xấu, thật dọa người, Quý Hủ đang sợ hãi hắn.
Hắn chậm rãi lui ra sau một bước, đồng tử màu vàng dựng thẳng chuyên chú nhìn vào người trong xe, thật xin lỗi, hắn sớm nên đi, lại cứ kéo dài thời gian, đối với con quái vật chân đốt này cho dù không có hắn Quý Hủ hẳn cũng có thể giải quyết, là hắn quá tham lam, lưu lại một ngày còn muốn tiếp tục lưu thêm một ngày..
Tần Nghiễn An chậm rãi lui ra sau từng bước một, xoay người chạy hướng phương xa, cánh dơi rung lên bay hướng không trung, rất nhanh biến mất trong tầm nhìn.
Quý Hủ ngồi trong xe, nhìn theo thân ảnh biến mất, thật lâu chưa động.
Vẫn là có tiếng gõ cửa sổ thuỷ tinh, hắn mới đột nhiên hoàn hồn, chứng kiến Trì Ánh đứng bên ngoài.
Đưa tay đè xuống cửa kính xe, Quý Hủ hỏi:
- Chuyện gì?
Trì Ánh định mượn xe đuổi theo Tần Nghiễn An, vừa nhìn sắc mặt Quý Hủ có chút không biết làm sao mở miệng.
Quý Hủ lại hỏi một lần:
- Chuyện gì?
Trì Ánh do dự mở miệng:
- Cậu.. anh của cậu bay đi rồi, cậu không đi truy một chút sao?
Quý Hủ nhìn hắn.
Trì Ánh:
- ..
Trì Ánh:
- ..
Da đầu hắn run lên, lúng túng:
- Ngượng ngùng, quấy rầy.
Trì Ánh quay về xe vận tải, lòng còn sợ hãi, hiện tại Quý Hủ nhìn có chút dọa người, tạm thời đừng nên đi quấy rầy mới tốt.
Quý Hủ ngồi một lát mới xuống xe đi tới chỗ xe vận tải:
- Đi đem Bạch Đình Nham cùng Lương Sóc mang lại đây, rửa sạch chiến trường.
Chung Trì nhìn hắn:
- Không sao chứ?
- Đi nhanh đi.
Quý Hủ xoay người đi trở về.
Trình Mạch nhỏ giọng hỏi:
- Hủ ca không sao chứ? Sắc mặt sao còn trắng hơn mặt quỷ?
Trì Ánh:
- Cậu không phải huynh đệ tốt của hắn sao? Hay là cậu đi xuống tâm sự với hắn?
Trình Mạch nhéo tóc:
- Có đôi khi huynh đệ tốt cần sống một mình, thì đừng nên đi quấy rầy tốt hơn, để ngừa bị đánh.
Trì Ánh:
- ..
Chung Trì lái xe quay về đón người.
Quý Hủ đứng chốc lát xoay người đi nhặt thi thể quái vật chân đốt, chân đốt là tài liệu tốt, có thể làm vũ khí toàn bộ dị thái, cũng có thể bán cho dị hóa nhân, tóm lại là thứ tốt.