Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu Quý Hủ tích trữ thật nhiều mầm móng trước cuối thời, đất vườn có Tịnh Hoa làm sạch, mầm móng thì không có biện pháp, chỉ có thể thông qua nhiều đời đào tạo lọc bỏ. Quý Hủ chuẩn bị cả hai tay, hắn bảo vệ nhà kính của mình, cũng ngoài ý muốn bảo vệ nhà ấm của gia đình Chung Trì, nếu không tìm được Tịnh Hoa dựa vào đất vườn hiện tại cũng có thể đào tạo ra cây trồng cùng mầm móng trong veo, không tới mức hoàn toàn mất đi cơ hội.
Nghe tới đây mọi người nhẹ nhàng thở ra, ở hoàn cảnh như vậy mỗi người đều là ăn bữa nay lo bữa mai, ai có thể yêu cầu xa vời nhiều lắm? Thực vật sạch sẽ rất khan hiếm, có thể ăn vào thực vật trung xâm đều là căn cứ cấp cho phúc lợi, bằng không đi bên ngoài tìm thực vật đều là thực phẩm cao xâm cao nguy, chẳng phải là càng thêm nguy hiểm?
Trình Mạch buồn rầu nói:
- Nếu cây trồng cao nguy nguy hiểm như vậy, hoa màu trong căn cứ chẳng phải đều cần chặt bỏ?
Hai anh em Giản Tích Giản Hoan như đứng đống lửa ngồi đống than, bọn họ có thể được ở lại căn cứ, có thể được ăn cơm đều bởi vì giao ra đất vườn, hiện tại Quý Hủ nói hoa màu đều trở thành cây trồng cao nguy, vậy bọn họ cần làm sao bây giờ? Sẽ không bị đuổi ra đi?
Tần Nghiễn An nói:
- Không cần chặt bỏ, có thể đợi hoa màu thành thục, ở tháng này dù chặt bỏ cũng không trồng được cây trồng nào khác, bỏ mặc đất trống cũng là lãng phí.
Quý Hủ nói qua thực vật bị ăn mòn bên ngoài ăn vào cũng không lập tức sẽ chết, chỉ là không thể ăn mà thôi, cây trồng cao nguy cũng vậy, cho dù thu thập lại bọn họ không ăn, đánh nát đút cho gia cầm cũng tốt, chứ chúng nó sắp chín lại chặt bỏ thật sự là quá lãng phí.
Hiện tại bọn họ còn có lựa chọn, nếu không có cơ hội lựa chọn, Quý Hủ không chuẩn bị sẵn lương thực sạch sẽ bọn họ cũng chỉ phải ăn lương thực cao nguy, nhiều lắm là có thực lực cùng tư bản lại tiếp tục nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề chấm đen trên người.
Chung Phong Dân đồng ý:
- Mắt thấy sắp chín, chặt bỏ quả thật lãng phí, thu lại lương thực trước, nếu không ăn thì cứ để đó, đến nông nỗi thật sự đói chết người bùn còn có thể gặm một tầng, có lương thực ăn nằm mơ còn phải cười tỉn, ai còn để ý có bị xâm lấn gì hay không?
Trình Kỳ Phùng nói:
- Cho dù có thể trồng được cây trồng trung xâm, cũng phải chờ nhiều tháng, hiện tại mầm móng còn chưa gieo đâu. Lương thực cùng rau xanh sạch sẽ của chúng ta chỉ có hạn, còn phải đợi cây trồng trung xâm thành thục, chúng ta có thể cần hỗn hợp mà ăn.
Quý Hủ gật đầu đồng ý:
- Vật chất hắc ám tiến vào cơ thể người sẽ tồn trữ lại, thức ăn hỗn hợp đích xác có thể khống chế lượng hấp thu, chờ chúng ta có lương thực trung xâm có thể thống nhất đổi thành thực vật trung xâm. Ở hiện tại nhà ăn sẽ tận lực khống chế lượng hấp thu vật chất hắc ám, lương thực hỗn hợp, rau dưa tạm thời sạch sẽ, đợi ăn hết sạch sẽ phải ăn rau dưa trung xâm, tôi sẽ cho dì Thu trồng một ít trên đất vườn bên cạnh nhà ăn.
- Tiền lương của Đào bác sĩ có thể trực tiếp khấu trừ trong nhà ăn, nếu không ăn ở đó, anh tạm thời mỗi tháng có thể cầm 20 cân lương thực sạch sẽ, 40 cân cao nguy hoặc là cao xâm lương thực, 20 cân rau xanh sạch sẽ hoặc trung xâm, 10 cân thịt. Nếu ăn ở nhà ăn cả tháng, anh chỉ có thể lấy 10 cân lương thực sạch sẽ, 10 cân lương thực cao nguy hoặc cao xâm, 5 cân thịt. Lương thực không nhất định là gạo, căn cứ có thể phát ra lương thực gì thì cho lương thực đó, sở dĩ nói tạm thời, chờ lương thực trung xâm trồng ra tiền lương sẽ có điều chỉnh.
- Trừ bỏ cái này, căn cứ còn có thể có phần thưởng nhất định cho độ cống hiến, cụ thể xem cống hiến bao nhiêu. Nhưng Đào bác sĩ, chấm đen của anh thật nghiêm trọng, đề nghị anh ăn lương thực sạch sẽ, có thể đem 20 cân lương thực sạch sẽ đều giao cho nhà ăn, 40 cân lương thực cao nguy hay cao xâm cũng đổi thành lương thực sạch sẽ. Tình huống của anh khá đặc thù, có thể để nhà ăn giúp anh làm riêng một phần.
Nghe vậy Đào Thanh Ngô lựa chọn đi nhà ăn.
Sau đó Quý Hủ lại phân phối tiền lương cho những người khác, tính ra đều thấp hơn Đào bác sĩ, ngoại trừ tầng quản lý, giống như nhân viên thủ vệ trạm gác cùng nhân viên chiến đấu sẽ có tiền lương tương đối cao, bọn họ gặp phải nguy hiểm cũng rất lớn, tiền lương cao cũng không có ai dị nghị.
Giản Tích có cánh, thích hợp làm thủ vệ, hắn có thể ăn ở tại trạm gác cho tiện làm việc.
Còn tưởng mình sẽ bị đuổi đi ra, Giản Tích nghe nói mình có công tác lương cao mừng rỡ cảm tạ.
Chu Du Băng là dị hóa nhân, tạm thời phân vào tổ nhân viên chiến đấu, tiền lương ngoại trừ ăn cơm còn phải trả lại phí trị liệu cho phòng khám.
Quý Hủ, Tần Nghiễn An, Trì Ánh làm nhân viên chiến đấu, chỉ riêng Trình Mạch không biết nên phân vào vị trí nào.