Lương Sóc thấy vậy cũng cảnh giác, cho thủ hạ cầm vũ khí đề phòng.
Phùng Thừa Phúc ngoài cười nhưng trong không cười:
- Các vị đây là muốn vì một bác sĩ khai chiến với xưởng thực phẩm chúng tôi sao? Nói thật, tôi đối với bác sĩ không có bao nhiêu hứng thú, cuối thời không điện không thuốc, cần bác sĩ cũng vô dụng. Nếu Hà Linh không phải là người chư vị muốn tìm, chư vị cũng không có ý nguyện muốn hợp tác, vậy rời đi, ngày sau chúng ta đều tự phát triển, mặc kệ lẫn nhau.
Quý Hủ nói:
- Rời đi có thể, chúng tôi muốn dẫn người sống sót nơi này cùng đi.
Da mặt Phùng Thừa Phúc run kịch liệt:. Thách thá𝐧h tìm được ﹟ T𝗿 𝐔mt𝗿𝗎yệ𝐧.V𝐧 ﹟
- Muốn dẫn bọn hắn đi, cũng phải hỏi xem bọn hắn có muốn hay không.
Đám người sống sót vốn luôn im lặng bất động lúc này phần phật giải tán tìm vũ khí, hung thần ác sát giằng co với đoàn người Quý Hủ.
- Đi cái gì đi! Chúng tôi đều là tự nguyện đi theo Phùng xưởng trưởng, chúng tôi ở trong này có ăn có uống có người bảo hộ, chúng tôi không đi đâu hết!
- Đánh chết bọn hắn, bọn hắn chính là muốn cướp lương thực của chúng ta!
Phùng Thừa Phúc lui về phía sau, muốn lẫn vào trong đám người.
Quý Hủ nhấc lên gậy bóng chày, chỉ Phùng Thừa Phúc:
- Một thân da người này ông mặc không thích hợp, cởi đi!
Vẻ mặt Phùng Thừa Phúc kinh ngạc, lập tức lộ ra nụ cười cổ quái, lớn tiếng nói:
- Bọn hắn muốn cướp xưởng thực phẩm của chúng ta, không thể để cho bọn hắn thực hiện được, đánh chết bọn hắn!
Đám người sống sót kêu gào xông ra ngoài, bên kia còn chưa đủ hai mươi người, tuyệt đối là chênh lệch.
Tường vây hình chữ C rốt cục xuất hiện, đem đám người vây sau tường.
Quý Hủ phong hóa tường vây phía sau lưng, đồng tử Lương Sóc co rụt lại, liền hiểu được ý của Quý Hủ, muốn phá huỷ tường vây chỉ cần nâng tay mà thôi.
- Lên xe!
Quý Hủ kêu một tiếng, mọi người vội vàng chạy về xe của mình.
- Đụng qua!
Quý Hủ chỉ huy Tần Nghiễn An.
Tần Nghiễn An:
- Chúng ta lái xe việt dã!
Không phải xe vận tải cồng kềnh, dù đụng sụp tường bọn họ cũng bị chôn.
Quý Hủ chắt lưỡi, hạ cửa kính hô:
- Dùng xe vận tải đụng tường!
Đoàn người do dự.
- Đụng, không cần mọi người đền!
Phùng Thừa Phúc lui vào trong nhà xưởng rất nhanh rời đi, đi vào một kho hàng phong bế. Hắn giật đứt khóa, một mùi tanh hôi thối rữa đập vào mặt, mặt hắn không hề đổi sắc.
Hắn nhìn bóng đen khổng lồ trong kho hàng, lộ nụ cười vặn vẹo:
- Nuôi mày lâu như vậy, là thời điểm báo đáp tao, đi đem toàn bộ dị hóa nhân mỹ vị làm thịt, đến lúc đó mày có thể trở nên càng mạnh, có thể làm việc càng tốt cho tao.
Bóng đen khổng lồ khởi lên thân thể, Phùng Thừa Phúc cười ha ha:
- Đi thôi, ăn sạch bọn hắn!
Hai xe vận tải đang định xông vào, oanh một tiếng thật lớn, một mặt vách tường vẩy ra, một đầu kềnh càng lao ra nhà xưởng, hung hăng đụng lên xe vận tải của Bạch Đình Nham!
Xe vận tải kịch liệt chớp lên, quái vật trước đầu xe có thật nhiều ánh mắt, xúc tu quấn xe vận tải đem xe nhấc lên.
Ngay lúc Lương Sóc muốn theo bản năng bỏ chạy, xe việt dã cùng xe vận tải của gieo trồng căn cứ hung hăng đánh lên người quái vật.
Xe của Bạch Đình Nham bị buông xuống, lắc lư choáng váng.
Xúc tu của quái vật quét ra, hai chiếc xe bị trượt ra ngoài.
Quý Hủ ném ra mấy viên thạch anh, hắn không dám dùng siêu cường thạch anh, quái vật có chết hay không chưa biết, nhưng thuỷ tinh xe tuyệt đối sẽ vỡ tan, đến lúc đó người trong xe tuyệt đối bị mảnh vỡ bắn thành cái sàng.
Năng lượng vô hình không ngừng nổ tung, từng đoàn thịt thối máu đen tung bay, thân xe rung động kịch liệt, bốn chiếc xe bị thịt thối máu đen phủ lên một tầng.
Thanh âm nôn mửa vang lên bốn phía, chỉ có người của gieo trồng căn cứ mặt không đổi sắc còn đang đối chiến với quái vật khổng lồ.
Người sống sót nghe theo lời chỉ dẫn của Phùng Thừa Phúc bỏ chạy vào trong nhà xưởng, chứng kiến quái vật trước mắt, cảm xúc sợ hãi nháy mắt tăng lên cao nhất.