Quý Hủ nói:
- Tôi xây cho mọi người một kho hàng phong bế, có thể đem rau dưa hoa quả đã chín bỏ vào, nếu như tìm được khối băng thì lấy về kéo dài thời gian giữ tươi.
Quý Hủ tiến vào thế giới ý thức, vì gia tăng hiệu quả giữ tươi ý đặc biệt đem vách tường làm dày hơn.
Mô hình kho hàng thật đơn giản, là một hình chữ nhật phong bế, lúc Quý Hủ điều chỉnh tỉ lệ phát hiện sương trắng bên cạnh thế giới ý thưc hình như trở nên loãng.
Hắn nhìn kỹ khu vực sương trắng, mơ hồ có bóng đen hiện lên.
Quý Hủ còn muốn nhìn kỹ đó là vật gì, cảm giác đau đầu càng nguy kịch, hắn không buông tha cắn răng chống đỡ, cũng đã sắp thấy rõ bộ dáng đích thực của bóng đen!
Toàn bộ lực chú ý của Quý Hủ đều nằm chỗ bóng đen, không chú ý sương trắng đã xâm lấn thế giới hắc ám, mô hình kho hàng bị ảnh hưởng, từng đợt sương trắng rót vào trong mô hình..
Đầu đau đớn, ý thức bị xâm nhập, từng tấc xé rách ăn mòn, ý thức Quý Hủ có nháy mắt trống rỗng, cảnh giác cùng ý thức phòng thủ trường kỳ dưỡng thành làm cho hắn lập tức ý thức được cảm giác đau đầu này ý vị như thế nào.
Ý thức của hắn bị xâm lấn.
Nhưng hắn đã đạt tới hoàn mỹ dị thái, vật chất hắc ám tinh thuần xâm lấn đã bị hắn hoàn toàn cắn nuốt, không có khả năng tro tàn lại cháy.
Trừ phi.. hắn bị lần thứ hai xâm lấn!
Ở trong mắt cha con Chung gia, Quý Hủ chỉ là đang cúi đầu suy tư, mà Tần Nghiễn An lại cảm thấy năng lượng dao động trên người Quý Hủ, khá mỏng manh, tương tự như lúc hắn niêm phong trạm xăng dầu.
Nhưng năng lượng dao động đột nhiên tăng lên, quanh thân Quý Hủ quấn quýt sợi năng lượng thô bạo, bắt đầu nở rộ, hướng bốn phía tản ra.
Thần sắc Tần Nghiễn An đột biến:
- Né tránh!
Tần Nghiễn An đẩy ra cha con Chung gia, chỉ cảm thấy năng lượng dao động phật qua trên cánh tay, máu tràn ra.
Giỏ nho nháy mắt vỡ thành vô số mảnh, mùi nho cùng máu tươi bay trong không khí.
Chung mẫu đang bưng nước định rửa nho đã bị sợ choáng váng.
Toàn thân Quý Hủ run rẩy, trên môi đều là vết máu, máu mũi không ngừng tràn ra. Hắn đang cố gắng áp chế năng lượng bạo động, đồng thời phòng thủ chắp vá ý thức bị thương, tuyệt không làm cho mình biến thành quái vật!
Cảm nhận được năng lượng dao động thu trở về, tay phải Tần Nghiễn An nhanh chóng biến thành móng vuốt, Chung Trì ngăn cản không kịp trơ mắt nhìn Tần Nghiễn An chạy về hướng Quý Hủ.
Tần Nghiễn An cuốn lấy sợi tơ năng lượng bốn phía, nhanh chóng áp gần người Quý Hủ, đem người ôm lấy chạy nhanh vào phòng.
- Lấy khăn lông ướt lại đây!
Ba người Chung gia bị biến có dọa ngây tại chỗ. Chung Phong Dân đầu tiên phản ứng, cầm khăn mặt đi nhúng nước.
Sau đó Chung Trì cản lại:
- Đưa cho con, con đi.
Tần Nghiễn An đem người đặt lên sô pha, dùng khăn lông ướt trùm lên trán Quý Hủ.
Sợi tơ năng lượng buộc gắt gao trên cánh tay đột nhiên buông lỏng, nhanh chóng rút lui.
Quý Hủ giãn mày, vừa mở mắt liền tiếp xúc đôi mắt lạnh như sương tuyết.
- Cảm giác như thế nào? Có sao không?
Tần Nghiễn An thấp giọng hỏi.
Quý Hủ cầm khăn mặt, chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy nam nhân không sợ nguy hiểm tới gần người của mình, trong lòng phức tạp.
Nói thật, cho dù Tần Nghiễn An là cháu trai của Tần bà bà, Quý Hủ cũng không tín nhiệm hắn bằng dì Thu cùng Trình Mạch.
Toàn bộ hiểu biết chỉ đến từ lời kể của Tần bà bà, cháu trai ở trong mắt bà nội đương nhiên luôn là tốt nhất thiên hạ, khuynh hướng nghiêm trọng.
Quý Hủ có thể nghe, nhưng không thể tin hoàn toàn.
Mang Tần Nghiễn An về căn cứ, trừ bỏ vấn đề nợ tiền, còn vì Tần bà bà. Dù sao cũng là người thân duy nhất của bà, Quý Hủ phải giúp đỡ một phần, cho dù là đống bùn lầy cũng không thể bỏ mặc hắn đi chết.
Huống chi Tần Nghiễn An thật sự vĩ đại, cái gì cũng biết, thực lực cá nhân còn rất mạnh, bình tĩnh, ra tay quyết đoán.
Người như vậy ở cuối thời sẽ sống rất tốt.
Đã biết có nguy hiểm nhưng còn dám tiến gần giúp đỡ hắn, cho dù là bạn bè lâu năm chưa chắc làm được điểm này.
Đau đớn sút giảm, chỉ là luôn có cảm giác đau đầu, dù sao hắn đã thói quen.
- Vì sao lại tới gần? Không sợ chết sao?
Tần Nghiễn An nhìn hắn, nói:
- Bà nội luôn nhắc trong nhật ký, nói là để lại cho tôi một em trai thật ngoan thật soái, nếu bà không đợi được tôi trở về, đem em trai phó thác cho tôi, để cho tôi mang theo cậu sống sót.
Xung quanh tĩnh mịch, rõ ràng có cỏ cây, nhưng không có tiếng ve kêu