Trong lòng Liêu Võ hiểu rõ, hắn cũng không phải không phòng bị Lý Xương Quảng chút nào.
* * *
Một chiếc xe tải nhẹ màu đỏ còn đang chạy trên đường.
Trong xe mềm mại ấm áp, Khúc Huỳnh dùng mền bao trùm Ôn Tiêu, nói:
- Tôi ở căn cứ Đông thành nhìn thấy Quý tiên sinh cùng Tần tiên sinh.
Tuy rằng hai người bao vây thật kín, nhưng Khúc Huỳnh liếc mắt liền nhận ra.
Mạc Lâm Tự ngẩng đầu:
- Bọn họ nhận ra cô sao?
Chuyện bọn họ một mình đi ra báo thù cũng không muốn cho hai người Quý Hủ hay biết, bọn họ thầm nghĩ tự mình giải quyết.
Khúc Huỳnh chần chờ:
- Không biết, chúng tôi liếc nhau một cái tôi liền dời tầm mắt.
Mạc Lâm Tự trầm mặc, bọn họ có vướng mắc với căn cứ Đông thành, thầm nghĩ tự mình giải quyết, không muốn liên luỵ những người khác, lại càng không muốn liên luỵ căn cứ, nếu không phải cần Trì Ánh hỗ trợ mượn xe, hắn thậm chí cũng không nói với Trì Ánh, cũng sẽ không khiến hắn cùng đi ra mạo hiểm.
Làm cho hắn không nghĩ tới chính là không chỉ là Trì Ánh, còn thêm Trình Mạch.
Chuyện báo thù không thể kéo dài, thân thể Ôn Tiêu ngày càng sa sút, tâm bệnh của nàng quá nghiêm trọng, đã bị kích thích quá lớn, phòng khám trong căn cứ cũng không cách nào trị liệu.
Mạc Lâm Tự cùng Khúc Huỳnh không thể trơ mắt nhìn Ôn Tiêu chết vì tâm bệnh, dù nói thế nào cũng phải tháo bỏ cái kết này, cho dù nguy hiểm bọn họ cũng cam tâm mạo hiểm.
Đáng tiếc chỉ giết được Triệu Đại Cương, nhưng không tìm được Quý Dục, bọn họ không thể đi khắp Thanh Giang thị tìm người, duy nhất có thể làm vẫn là canh giữ ở xung quanh căn cứ Đông thành, chờ bắt người tra hỏi.
Xe cải trang tân tài liệu xuất hiện, không qua bao lâu tin tức liền truyền ra, Quý Hủ muốn nhân cơ hội trước khi tin tức truyền ra thu gặt một đợt năng lượng tinh thạch, đợi có xe cải trang năng lượng tinh thạch sẽ thật hút hàng, cũng rất ít xuất hiện trong giao dịch.
Chỉ cần Liêu Võ trả thù lao, Quý Hủ không ngại bán một hai chiếc xe cho hắn.
Trong tay hắn không thiếu xe, đều đặt trong hầm ngầm, lúc trước mua nhiều xe như vậy chính là vì tiết kiệm vật tư mua xe cải trang tân tài liệu.
Quý Hủ cũng không nghĩ tới vì sao mình cùng Tần Nghiễn An sẽ đi tới gần một bước này, càng không nghĩ tới căn cứ Vinh thị chế tạo xe cải trang lại là của Tần Nghiễn An.
Căn cứ Vinh thị muốn chế tạo loại xe nào đều được, hắn cũng không cần tiếp tục lưu lại xe dùng xăng dầu, chỉ cần cấp đủ năng lượng tinh thạch, hắn sẽ xem xét bán đi mấy chiếc xe.
Thanh âm Tần Nghiễn An truyền tới:
- Phát hiện xe tải nhẹ của căn cứ, cần đi qua sao?
- Đi qua.
Tần Nghiễn An ôm Quý Hủ nhanh chóng rớt xuống, đứng ngay giữa đường.
Trì Ánh sợ tới mức vội vàng phanh lại, xe tải trượt dài một đoạn mới dừng lại, Trì Ánh bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Trình Mạch nhìn thấy Quý Hủ xuất hiện, phi thường kích động hạ cửa kính xe:
- Quý Thính Thính, tôi rốt cục tìm được cậu!
Ba người trong xe vừa bị xe phanh lại nằm vật xuống, hiện tại nghe được tiếng hô của Trình Mạch, trong lòng lộp bộp một tiếng, hiểu được Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An đã tìm được bọn họ.
- Không ở yên trong căn cứ, tìm tôi làm gì?
Trình Mạch vô tội nháy mắt:
- Có phải cậu đã quên hay không, cậu nói chờ sau khi tôi trở nên mạnh mẽ, ra ngoài đều cũng mang theo tôi?
- Tôi chưa nói qua.
Trình Mạch:
- Cậu đã nói, đừng không thừa nhận.
Bị Quý Hủ nhìn thấy, Trình Mạch có chút chột dạ.
- Có phải cậu cảm thấy năng lực dị hóa của mình rất mạnh hay không? Tới bây giờ tôi còn không cảm giác là mình rất mạnh, mỗi lần ra ngoài đều vô cùng cẩn thận, đồ vật phòng thân có thể mang theo đều cẩn thận mang theo, cậu ở chỗ nào tới lòng tự tin nói mình trở nên mạnh mẽ? Có tin hay không tuỳ tiện đi ra một con cuồng thi tiến giai đều có thể miểu sát cậu?
Trình Mạch:
- ..
Trong lòng hắn hoảng hoảng, hắn cũng không phải thật sự ngu ngốc, cho dù có chút phiêu cũng chưa tới nỗi mất đi lý trí.
Hắn hạ giọng nói:
- Thân thể Ôn Tiêu xảy ra vấn đề, Mạc Lâm Tự muốn một mình mang nàng đi Thanh Giang thị báo thù, mượn xe của tôi dùng, bọn hắn nếu đi ra xác suất mất mạng rất lớn, nhiều người thêm một phần lực, tôi mặt dày mày dạn theo tới, thuận tiện tìm cậu mà thôi.
Quý Hủ đi qua gõ cửa khoang xe.
Cửa mở ra, nhìn thấy bộ dáng của Ôn Tiêu, Quý Hủ không khỏi nhíu mày.
- Triệu Đại Cương đã chết, mọi người còn chưa chịu quay về, còn lưu lại đây làm gì? Lại sắp tuyết rơi, trận tuyết này không biết khi nào mới ngừng, các anh ở trong xe là muốn chết cóng chính mình sao?
Đúng là người không biết không sợ, bọn họ còn sống được tới bây giờ đúng là mạng lớn.