Quý Hủ nằm trên lưng đọa biến thú, luôn mãi dặn dò:
- Khi nào em nói chạy, anh nhất định phải dùng thời gian nhanh nhất bay lên không trung, nhớ kỹ không?
Trong cổ họng đọa biến thú phát ra thanh âm, tỏ vẻ đã biết.
Quý Hủ lo lắng cho đọa biến thú còn hơn lo lắng cho mình, tuy rằng lực phòng ngự của nó cố chấp, nhưng hắn vẫn không nhịn được lo lắng.
Đọa biến thú xoay quanh trên không trung căn cứ, chứng kiến người của hai căn cứ khác đứng trên nóc xe, dùng sức múa may dấu hiệu ý bảo mình đã chuẩn bị xong.
Một tay Quý Hủ cầm lấy thủy tinh cầu, một tay nắm chặt gai xương sống của đọa biến thú, khom người xuống:
- Ca, đi!
Đọa biến thú lại xoay quanh một vòng, hướng chỗ hủ trứng đáp xuống, ngay lúc Quý Hủ sắp ném ra thủy tinh cầu, trong hủ trứng đột nhiên phóng lên một cột hắc trụ, đâm thẳng vào đọa biến thú trên không trung!
Đọa biến thú nghiêng người phi hành, tránh thoát đánh lén, Quý Hủ bị súy trên lưng nó, thiếu chút nữa đánh rơi thủy tinh cầu.
Đọa biến thú cảm nhận được Quý Hủ nguy hiểm, vội vàng vững vàng thân thể, nguyên bản cái đuôi bóng loáng xinh đẹp, nháy mắt đâm ra vô số gai nhọn, hung hăng quật hướng hắc trụ, hắc trụ tán loạn, chất nhầy ăn mòn tanh tưởi văng khắp nơi.
Quý Hủ khẩn trương quay đầu nhìn cái đuôi của đọa biến thú.
- Bay thấp một chút, em ném thủy tinh cầu, không thể đợi!
Hủ trứng như cảm giác được nguy hiểm, bắt đầu điên cuồng phản kích, hắc trụ tán loạn, hình người trong hủ trứng rốt cục bị vô số mạch máu màu đen nâng lên, giơ cao giữa không trung.
Vật kia chỉ có hình dáng hình người, hoàn toàn không có ngũ quan, toàn thân chảy xuôi chất nhầy màu đen, khi đọa biến thú đáp xuống, hình người màu đen phân tán vô số xúc tu màu đen triền hướng đọa biến thú.
Cái đuôi đầy gai nhọn phủ kín mạnh mẽ quất tới, lại đánh tan toàn bộ tiến công của hình người màu đen.
Thủy tinh cầu thuận lợi hạ xuống, thẳng tắp rơi vào trong lỗ hổng hủ trứng, không đợi thủy tinh cầu rơi vào trong chất nhầy màu đen như mực nước, Quý Hủ liền kích hoạt.
- Chạy!
Đọa biến thú bị dặn dò qua nhiều lần đã hình thành phản xạ có điều kiện, cấp tốc lao đi.
Oanh!
Năng lượng không tiếng động thổi quét ra, lấy hủ trứng làm trung tâm, Minh Nhật căn cứ nháy mắt bị trống rỗng!
Hủ trứng, hủ thi cùng toàn bộ kiến trúc đều biến mất sạch, đọa biến thú đã dùng tốc độ nhanh nhất bay khỏi vẫn bị năng lượng dư ba chụp về phía trước, trình độ tổn thương cũng giảm tới thấp nhất.
Người của hai căn cứ đứng cách Minh Nhật căn cứ cũng đủ xa, chờ Quý Hủ chân chính hạ xuống công kích thì bọn họ mới biết cái gì là chân chính nguy hiểm!
Mọi người trơ mắt nhìn thấy một vòng đông nghìn nghịt không biết là vật gì, lại giống như sóng thần hướng bọn họ cuốn tới.
Liêu Võ cùng Kiêu Thập Thất hô to:
- Nằm xuống!
Mọi người đều gục xuống, bụi phấn cùng mảnh nhỏ bị năng lượng khủng bố thổi quét đẩy hướng phương xa, xẹt ngang qua trên đỉnh đầu bọn họ.
Bốn chiếc xe tải bị đẩy lui ra xa mấy chục thước mới khó khăn dừng lại, thân xe cũng nhìn không ra màu sắc, chụp lên một tầng vật dơ bẩn, mùi tanh tưởi xông vào mũi!
Người sống sót nhìn xa xa, lại quay đầu nhìn Minh Nhật căn cứ.. Minh Nhật căn cứ đâu rồi?
Lúc này chỗ kia đã biến thành một mảnh bằng phẳng, toàn bộ kiến trúc đều biến mất, vị trí trung tâm lưu lại một hố to thật lớn.
Mọi người:
* * *
* * *
Mọi người hoảng sợ ngừng thở, đừng nói là có hủ thi hay cuồng thi thối rữa trốn thoát, hiện tại ngay cả Minh Nhật căn cứ cũng bị san thành bình địa, còn nói gì khác?
Bọn hắn không biết đã phát sinh chuyện gì, rốt cục là năng lượng gì mới có được lực lượng mạnh mẽ bá đạo như thế?
Đọa biến thú mang theo Quý Hủ bay trở lại, một người một thú đồng dạng mặt xám mày tro, mặc dù không có bị thương nhưng cũng bị bụi bặm phủ kín người, còn hôi thối.
Quý Hủ trượt xuống liền quan sát cái đuôi của đọa biến thú, chỉ sợ nó bị ăn mòn.
Sự thật chứng minh hắn suy nghĩ nhiều, chất nhầy màu đen hoàn toàn không tạo được thương tổn cho nó, chỉ là dơ bẩn còn thối.
Lúc này Quý Hủ mới có tâm tư nhìn xem Minh Nhật căn cứ, lâm vào trầm tư, là hắn xem nhẹ uy lực của thủy tinh cầu.
Trên thực tế hắn cũng là lần đầu tiên hoạt hóa năng lượng thủy tinh cầu, quả thật chính là máy bơm của tinh thần năng lượng, tiêu hao thật lớn, nếu nói thời gian hồi tưởng tiêu hao thứ nhất, vậy nó tuyệt đối là xếp thứ hai.
Cũng may không đổi thủy tinh cầu lớn hơn, bằng không chính hắn cũng chạy không thoát.
Liêu Võ cùng Kiêu Thập Thất đi tới, đã quên đọa biến thú khủng bố, ánh mắt nhìn chằm chằm Quý Hủ, bọn họ tuyệt đối không tin đây là lực lượng của dị hóa nhân có được.
Liêu Võ nhanh mồm nhanh miệng hỏi:
- Anh từ không trung ném vật gì xuống dưới?
- Thủy tinh cầu, năng lượng thạch anh dùng tốt phi thường.
Quý Hủ cũng không giấu diếm.
Trong Thanh Giang thị không có nhiều thạch anh, nhưng những thành thị khác còn có rất nhiều, bọn họ có xe, nếu muốn có thể lái xe đi tìm.
Hai người đều không nghĩ tới Quý Hủ lại thẳng thắn nói cho bọn họ biết.
Ánh mắt Kiêu Thập Thất lóe ra, Liêu Võ sửng sốt nói:
- Cho nên anh có thể một kích tiêu diệt một đám cuồng thi tiến giai, cũng là mượn dùng lực lượng thạch anh?
Quý Hủ cho câu trả lời khẳng định.