Năng lực dị hóa của Dương Chỉ rất mạnh, đối đãi Quý Hủ rất tốt, đã cứu hắn thật nhiều lần, không có ai có thể mời chào Dương Chỉ rời khỏi hắn. Nhược điểm của Dương Chỉ cũng rất rõ ràng, con gái là cấm kỵ của hắn, nhắc tới liền nổi điên, điên lên việc gì cũng không quan tâm. Nếu không phải bị người tính kế, Dương Chỉ sẽ không nổi điên chém giết với một con quái vật dị hóa, sau đó cũng không còn trở về.
Nhận được tin cái chết của Dương Chỉ, Quý Hủ không khống chế được cảm xúc, trình độ dị hóa tăng lên một mảng lớn. Hắn nghĩ tới Dương Chỉ sớm muộn sẽ chết trong bệnh điên, rất muốn cứu hắn nhưng nguồn gốc bệnh điên của hắn đã mất, trừ phi con gái của hắn có thể sống lại, nếu không cũng không ai cứu được Dương Chỉ.
Quý Hủ không biết nhà Dương Chỉ ở nơi nào, thậm chí có phải là người Thanh Giang thị hay không cũng không biết, chỉ biết lúc Dương Chỉ đi tới thương trường, Quý Hủ tính toán ngày tháng cũng muốn đi xung quanh thương trường tìm người, hắn muốn cứu con gái Dương Chỉ, không thể tiếp tục làm cho Dương Chỉ đi lên con đường thảm thiết của kiếp trước.
Tần Nghiễn An dựa theo Quý Hủ chỉ dẫn lái xe chạy qua từng con đường tiểu khu xung quanh thương trường, người sống sót đều trốn vào trong thương trường. Tần Nghiễn An cảm giác được bên trong thương trường tràn ngập cảm xúc sợ hãi, người sống sót thật không ít.
Tần Nghiễn An:
- Không đi vào sao?
Quý Hủ:
- Tạm thời không cần.
Bây giờ còn chưa tới lúc Dương Chỉ đi vào thương trường, ngày hắn vào thương trường rõ ràng là mới thanh tỉnh từ trong xâm lấn không lâu, năng lực dị hóa còn không thuần thục, bằng không không tới nỗi bị người đẩy ra đút cho cuồng thi mà không dùng năng lực. Lúc hắn trọng thương hôn mê, trình độ dị hóa càng sâu sắc, điều này mới có thể tỉnh lại liền phế bỏ những người kia.
Quý Hủ đại khái tính toán thời gian Dương Chỉ bị xâm lấn, đến trước tìm người, nếu không thể thay đổi được vận mệnh con gái của Dương Chỉ, cũng chỉ có thể đem Dương Chỉ mang về.
Sắc trời tối xuống, di chuyển lâu như vậy cũng không phát hiện tung tích người sống sót, Quý Hủ định quay về tiểu khu của mình qua đêm, ngày mai lại đến, trên đường trở về phát hiện có một cỗ nhà xe di động, trừ bỏ nhan sắc bị lột một tầng, thân xe cùng thuỷ tinh còn tốt, Quý Hủ quyết định mang theo phòng xe móc vào sau xe tải là được, có thể ở nơi này qua đêm, không cần chạy về trong nhà.
Quý Hủ xây dựng một kiến trúc hình vuông, đem xe vận tải cùng phòng xe hoàn toàn bao phủ bên trong, trên tường mở một loạt cửa sổ thông khí, cho dù có cuồng thi tiến giai tập kích cũng đừng mong phá hư vách tường do tinh thần năng lượng ngưng tụ thành.
Quý Hủ lên phòng xe, không gian thật rộng mở, bên trong không có dấu vết từng bị sử dụng qua, hẳn là một cỗ xe mới, đáng tiếc trải qua xâm nhập phai màu nghiêm trọng, trừ bỏ sạch sẽ nhìn không ra là xe mới.
Quý Hủ liên tục gia cố thêm vài tầng, thế nào cũng phải chịu được cuồng thi tiến giai tập kích, cho dù bên ngoài có vách tường bảo hộ bên trong cũng không thể phớt lờ, huống chi phòng xe cũng có nhiều cửa sổ thuỷ tinh, cần phải gia cố thêm mấy lần.
Bữa tối vẫn là mì ăn liền.
Ăn xong rửa sạch chén bát, thu thập thỏa đáng, Tần Nghiễn An lấy hộp thuốc thay băng cho Quý Hủ.
- Người mà cậu muốn tìm tên là gì? Có đặc thù gì?
- Hắn tên Dương Chỉ, hơn ba mươi tuổi, đặc thù lớn nhất là có một cô con gái.
- Cậu làm sao xác định Dương Chỉ cùng con gái của hắn không bị biến thành quái vật?. Truyện Đông Phương
Quý Hủ:
- Không xác định.
Tần Nghiễn An nhìn Quý Hủ, cảm giác Quý Hủ khẳng định hai cha con người kia hẳn sẽ xuất hiện ở trong khoảng thời gian này.
Tần Nghiễn An nói:
- Miệng vết thương của cậu có chút sưng đỏ, cần phải nhanh chóng trở về.
Quý Hủ:
- Không có việc gì, năng lực khôi phục của dị hóa nhân tương đối mạnh, có thể chống cự.
- Quý Hủ.
Tần Nghiễn An chợt hô tên của hắn.
- Có phải cậu cảm giác mình sẽ không chết hay không?
Quý Hủ:
* * *
Quý Hủ khó được chứng kiến Tần Nghiễn An mặt lạnh với mình, trên thực tế kể từ khi đi qua nhà Trình Mạch, sắc mặt Tần Nghiễn An luôn không tốt lắm, Quý Hủ hoài nghi là hắn tức giận, nhưng không biết là vì sao.
Quý Hủ không cho rằng mình sẽ không chết, vì sống sót, từ trước cuối thời hắn đã bắt đầu bận rộn, liên tục ngược xuôi bận rộn, cuối cùng là vì có được một căn cứ an toàn để mà sống sót mà thôi.