Mục lục
Toàn Cầu Xâm Nhập
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc mọi người chờ đợi tử vong tiến đến thì quái vật khổng lồ lại bay lên trời cao, thế nhưng không ra tay với bọn họ!

Mọi người quá đỗi vui mừng, tăng ga chạy nhanh về phía trước, rốt cục hoàn toàn thoát khỏi cuồng thi thối rữa dây dưa, thuận lại đem xe chạy về căn cứ.

Đọa biến thú bay một vòng trên không trung, chứng kiến nơi cửa căn cứ Đông thành cùng chỗ tránh nạn số 17 có đội ngũ xếp hàng thật dài, là người sống sót tự do bên ngoài, thật sự sống không nổi nữa nên mới chạy tới căn cứ xin cậy nhờ.

Bọn họ sống qua mùa đông rét lạnh, nhưng không sống nổi trận thối rữa triều lần này.

Quý Hủ nhìn thấy thủ vệ căn cứ Đông thành đang dùng cây xiên cá đẩy hai người rời đi đội ngũ, lớn tiếng trách mắng bọn họ lui về phía sau, hai người sống sót gầy như cái que lớn tiếng gào thét, muốn phản kháng lại bị gắt gao đè nằm dưới đất, không cho bọn họ đứng dậy.

Đọa biến thú dừng trên một tường vây không người, thủ vệ nhìn thấy một màn như vậy đều sợ choáng váng, đứng nguyên tại chỗ không dám tới gần, tiểu thân thể của bọn họ còn không đủ một ngụm của quái vật kia.

Quý Hủ trượt xuống lưng đọa biến thú, đọa biến thú thu nhỏ bay về hướng Quý Hủ, trong móng vuốt còn ôm một viên năng lượng tinh thạch.

Quý Hủ bắt một nắm tuyết lau lau tinh thạch, cất vào ba lô, sau đó lấy ra khăn mặt lau sạch sẽ hai tiểu móng vuốt đang giơ lên, lúc này tiểu đọa biến thú mới nhanh như chớp lao vào trong áo lông của Quý Hủ, nằm im bất động.

Quý Hủ đang đi về hướng cửa lớn, Liêu Võ nhận được tin tức mang theo mấy trợ thủ vội vàng chạy tới, kềnh càng như vậy chỉ cần có ánh mắt đều có thể nhìn thấy.

Ngoài cửa lớn còn đang kêu gào, lại có mấy người bị trạc đuổi ra ngoài, chứng kiến Liêu Võ Quý Hủ liền hỏi:

- Phía dưới làm sao vậy?



Liêu Võ thở hồng hộc:

- Quý tiên sinh tới đúng lúc, thành tây có đại sự xảy ra.. chính là Minh Nhật căn cứ, người ở trong đó đều biến thành hủ thi.

- Hủ thi còn có thể lây bệnh, chỉ cần bị nắm tổn thương, cắn tổn thương liền bị cuốn hút hủ bệnh, trong ngày sẽ biến thành hủ thi, chậm thì ba ngày, tốc độ truyền bá thật nhanh, không chỉ là người sống sót sẽ bị cuốn hút, cuồng thi cũng bị cuốn hút, cuồng thi thương tổn người sẽ đem hủ bệnh truyền lại cho người đó.

- Những người sống sót bị lựa chọn ra đều là người có miệng vết thương bị thối rữa, bọn họ không sống được, tiến vào căn cứ cũng là hại người khác, cho dù đáng thương cũng không thể thả bọn họ tiến vào.

Quý Hủ cau mày:

- Tra được ngọn nguồn sao?

- Chúng tôi cùng chỗ tránh nạn số 17 hợp tác, cùng nhau phái người đi Minh Nhật căn cứ xem xét, còn chưa vào trong thì bên trong lao ra thật nhiều hủ thi cùng cuồng thi thối rữa, chạy thoát trở về, ngọn nguồn tạm thời còn chưa tra được.

Liêu Võ sầu trọc đầu, may mắn mua được xe tải trở về, bằng không gặp gỡ tai nạn như vậy bọn họ đã toàn quân bị diệt.

Tiếng kêu gào bên ngoài còn chưa dừng lại, bên trong căn cứ cũng nổi lên rối loạn, một đám người sống sót vây quanh cửa lớn căn cứ, không cho người bên ngoài tiến vào, cho dù trải qua kiểm tra cũng không được, đuổi bọn họ đi ra ngoài.

Người sống sót thông qua kiểm tra, có cơ hội giữ mạng sống làm sao cũng không nguyện bị đuổi ra.

- Chúng tôi không có cuốn hút! Chúng tôi đã được kiểm tra!

Người cầm đầu nhóm người sống sót phi thường kích động, lớn tiếng gào thét:

- Kiểu kiểm tra thô sơ này có ích lợi gì? Không có dụng cụ đáng tin, cho dù cởi sạch quần áo kiểm tra cũng không an toàn, không chừng da đầu phá một chút cũng là cuốn hút!

Người ngăn trở đi theo phụ họa:

- Đúng vậy! Chuyện như vậy không phải là không có phát sinh qua! Chúng tôi thật vất vả tạo dựng lên căn cứ, dựa vào cái gì cho đám người tai họa như các người đi vào!

- Cút đi ra! Chúng tôi không chào đón các người! Không được vào căn cứ của chúng tôi!

- Các người có thể ở bên ngoài sinh sống lâu như vậy, sao không tự mình xây dựng cơ sở đi, vì sao lại vào căn cứ của chúng tôi!



- Đây là thủ lĩnh căn cứ quyết định, các người không có quyền lợi ngăn cản chúng tôi đi vào!

Cảm xúc hai bên đều thật kích động, đã theo khắc khẩu biến thành xô đẩy.

Trên tường vây sắc mặt Liêu Võ tối đen, bước nhanh đi xuống.

Quý Hủ nghe được một thanh âm quen thuộc, nhưng thanh âm khàn khàn làm cho Quý Hủ có chút không thể xác định, hắn đi theo Liêu Võ xuống tường vây.

Liêu Võ gầm lên:

- Cãi cái gì?

Hiện trường hỗn loạn an tĩnh lại, người cầm đầu phản đối đứng ra:

- Thủ lĩnh, anh không thể xem thường an toàn tính mạng của chúng tôi đi thu lưu những người bên ngoài này! Bọn hắn sẽ hại chết chúng ta!

Thanh âm Liêu Võ lạnh lùng nói:

- Lúc tôi thu lưu các anh, vì sao không thấy các anh lo lắng mình sẽ biến thành cuồng thi, nguy hại người khác?

Người cầm đầu thống khổ nói:

- Chúng tôi không có nguy hại tới người khác, nhưng bọn hắn nguy hại tới chúng tôi! Mạng bạn của tôi, ai tới bồi?

Thanh âm Liêu Võ lạnh hơn:

- Bồi thường cũng đã cho anh, còn làm cái gì!

- Chưa đủ! Chút vật tư như vậy làm sao đủ bồi thường một cái mạng!

Người cầm đầu hỏng mất kêu to.

Người cầm đầu vóc dáng cao gầy, xương gò má cao cao gồ lên, hốc mắt hãm sâu, vẻ mặt chấm đen, là người quen.



Quý Hủ không nghĩ tới ở trong căn cứ Đông thành nhìn thấy Đinh Phồn, mà "bạn" trong miệng hắn là Phương Ngọc Chiêu, hay là bạn gái Vạn Doanh?

Bất kể là ai đã chết, đều không quan hệ với hắn, chứng kiến Đinh Phồn quả thật không tốt, Quý Hủ an tâm.

Quý Hủ nói với Liêu Võ:

- Tôi đi thành tây nhìn xem.

Đinh Phồn ngây ngẩn cả người, khó thể tin nói:

- Quý.. Quý Hủ?

Liêu Võ ngoài ý muốn:

- Các anh nhận thức?

- Đương nhiên nhận thức! Tôi cùng Quý Hủ là bạn thời đại học, tôi cùng bạn tôi đều là người bên ngoài, tới nơi này chính là vì tìm hắn!

Đinh Phồn nói xong lại khóc rống lên:

- Quý Hủ, Phương Ngọc Chiêu đã chết, hắn biến thành hủ thi.. chính là bị người bên ngoài đến cắn tổn thương, hắn mới chết! Tôi nhất định phải làm cho căn cứ cho tôi cách nói, trả công đạo cho lão Phương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK