Cửa tòa lầu bị che lại, cuồng thi không thể tiến vào, hành lang thật thanh tịnh.
Tần Nghiễn An không cho Quý Hủ xuống xe, tự mình đi lên đón người.
Một hơi chạy lên lầu, thiếu chút nữa bị mùi hôi thối xông tới lảo đảo.
Chứng kiến vết máu đầy đất, Tần Nghiễn An kinh sợ, lúc hắn rời đi còn ổn thỏa, trở về lại biến thành bộ dáng này, hiển nhiên đã trải qua một hồi ác chiến.
Tần Nghiễn An đi qua mở cửa, không tìm được Trì Ánh nên đi qua gõ cửa nhà đối diện.
- Ai?
Bên trong truyền ra thanh âm cảnh giác.
- Là tôi, mở cửa.
Tần Nghiễn An lên tiếng.
Trì Ánh vội vàng mở cửa.
- Sao bây giờ mới trở về? Tìm được người.. kháo! Mùi gì hôi quá!
Trì Ánh bịt mũi lui vào nhà.
- Bên ngoài sao lại thế này?
Nơi này là nhà của hắn cùng Quý Hủ, mùi hôi thối còn hơn cả hố phân, ai chịu được?
Trì Ánh ấp úng:
- Không phải chúng tôi.
Trì Ánh thuật sơ lược về quái vật ba đầu, còn không quên bổ sung:
- Em trai của anh..
Tiếp xúc ánh mắt băng sương, hắn vội vàng nói:
- Đặc biệt nhu thuận, đặc biệt đáng yêu, là một cậu em tốt.
Tần Nghiễn An liếc mắt nhìn phòng khách đầy rác rưởi, âm trầm nói:
- Thu thập sạch sẽ, xuống lầu.
Trì Ánh lập tức tìm túi rác, cùng Trình Mạch thu thập phòng khách.
Trì Ánh bị nhốt trong nhà vài ngày, thiếu nước thiếu lương, một mình không thể ra cửa, đành qua xin hàng xóm giúp đỡ.
Quý Hủ chuẩn bị không ít thức ăn nước uống, hắn đi vắng, Trình Mạch không thể quyết định. Hai người thương lượng, Trình Mạch cho Trì Ánh thực vật, sau này Trì Ánh trả lại cho Quý Hủ.
Bởi vì nhàm chán nên Trì Ánh cũng ở lại nhà Quý Hủ, chờ bọn họ trở về.
Tần Nghiễn An về nhà thu thập mấy bộ quần áo, xách túi xuống lầu.
Trước tòa lầu có một chiếc xe tải, ngoài xe là một đống cuồng thi.
Tần Nghiễn An ném chìa khóa xe cho Trì Ánh:
- Anh cùng Trình Mạch lái chiếc xe này.
Lên xe, chứng kiến giỏ nho, Trình Mạch kinh ngạc.
- Giỏ nho của ai vậy? Có thể ăn không?
Trì Ánh:
* * *
Nho? Nho ở chỗ nào tới?
Tần Nghiễn An:
- Nhanh lên xe!
Xe lái đi, có cuồng thi nhân cơ hội chen vào nhà, bị Tần Nghiễn An ninh gãy cổ.
Lại đi tìm trạm xăng dầu.
Vẫn là tường vây, đem ba cỗ xe vận tải cùng trạm xăng dầu bao vây.
Chung Trì nhảy xuống xe, tay cầm đao chẻ củi, một đao một con cuồng thi, gọn gàng linh hoạt.
Trình Mạch bị cảnh tượng này làm hoảng sợ.
Trì Ánh trầm mặc, cảnh giác nhìn nam nhân cầm đao.
Trình Mạch nhỏ giọng hỏi:
- Quý Hủ, giỏ nho của ai? Tôi có thể ăn một quả không?
Quý Hủ vỗ đầu hắn:
- Làm việc cho tốt, sẽ thưởng cho cậu một chuỗi.
- Tôi dự chi một quả được không?
Quý Hủ gật đầu:
- Ăn đi.
Nói một quả liền một quả, sau đó chạy đi làm việc.
Trì Ánh nói:
- Năng lực này của em trai anh, có điểm cố chấp a?
- Hắn rất mạnh.
- Em trai của anh như vậy, ra ngoài sẽ không trực tiếp bị người đoạt đi sao?
Tần Nghiễn An lạnh lẽo:
- Làm việc.
Thẳng tới trạm xăng dầu bị lấy không còn, phong hóa tường vây, ba xe rời nội thành quay về trấn Bạch Loan.
Sắc trời tối đen.
Quý Hủ nhìn ngoài cửa sổ, tảng lớn đồng ruộng đều biến thành xanh đen, ngoài đồng du đãng một ít cuồng thi, nghe được tiếng xe liền đuổi theo sau.
Cây nông nghiệp bị ăn mòn tiếp tục sinh trưởng, vật chất hắc ám thật cao.
Dị hóa nhân ăn vào tốc độ dị hóa sẽ càng nhanh.
Người thường ăn, không bao lâu sẽ cuồng hóa hoặc là quái hóa.
So sánh với bị chết đói, rất nhiều người tình nguyện ăn vào, dù sao ăn cũng không phải chết ngay lập tức, không ăn sẽ chết đói.